Tư Nhân Hoa Viên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Từ Văn Uyên không thể đem ánh mắt của mình dời khỏi trên người Kha Nhất Minh. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ đến một người như thế, không tiếc dùng nhiều thời gian một chút, vô luận là dùng thủ đoạn gì. …
Xem Thêm

Lúc đầu đích xác có điểm đau, nhưng hiện tại, thay vì nói là không đau, không bằng nói là đã quen với đau đớn mà bắt đầu tê dại.

“Uhm!”

Ngạnh vật

(vật cứng)

cực nóng ở trong thân thể đột nhiên gia tăng tốc đố, làm hô hấp của y theo không kịp tốc độ trừu sáp mãnh liệt như vậy, đem y lắc lư đến đầu choáng mắt hoa, một lần cuối cùng thật sâu thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể, tiếp đó là môt cỗ nhiệt lưu bỗng lan tràn bên trong.

Hắn lại bắn vào trong mình…

“Vương bát đản. . .”

Cho dù đã không còn khí lực, vẫn là nhịn không được mở miệng mắng.

“Vốn đang lo lắng em có thể bất tỉnh hay không, bất quá nhìn em có thể mắng chửi người, tôi cũng yên tâm.” Từ Văn Uyên lần này thực rõ ràng rút phân thân vẫn còn cứng rắn của mình ra.

Kha Nhất Minh nghe ra trong lời nói của Từ Văn Uyên có ý, nhưng y đoán không ra ý tứ chân chính trong đó.

Sức nặng áp trên người lại lần nữa rời khỏi, Kha Nhất Minh gần như mất hết sức lực chỉ có thể nằm trên ghế sofa, từ từ bình ổn hô hấp. Từ Văn Uyên lúc quay lại thì trên tay lại đem thêm dao gọt trái cây ——

“Anh muốn làm gì?”

Kha Nhất Minh kinh hãi trừng lớn mắt, nhìn con dao con ở trước mắt lóe lên mũi nhọn.

Hắn sẽ không phải là… gϊếŧ, gϊếŧ người diệt khẩu chứ? Y, y sẽ không thảm như vậy đi? Cư nhiên bị tiền da^ʍ hậu sát…

Dường như là biết được suy đoán của y, Từ Văn Uyên lộ ra một biểu tình quỷ dị, cầm dao con chậm rãi hướng y đi tới ——

” Tôi không —— ”

Ham muốn được sống khiến Kha Nhất Minh theo bản năng thét lên chói tai, nhưng miệng của y rất nhanh liền bị Từ Văn Uyên ngăn chặn.

“Đừng kêu thét giống như nữ nhân vậy, tôi chỉ là muốn cắt y phục của em thôi!”

Dứt lời, Từ Văn Uyên đem áo mắc trên tay Kha Nhất Minh cắt đi, để chiếc áo sơ mi bị rượu làm ướt rời khỏi người Kha Nhất Minh.

”Trên tay còn mắc đồ này nọ, tắm rửa thực không thuận tiện.” Từ Văn Uyên hướng hắn giải thích nguyên nhân.

“Không bằng anh thả ra.” Giật giật tay bị trói phía sau đến đau nhức, Kha Nhất Minh nhịn không được hướng hắn oán hận nói.

Từ Văn Uyên liếc mắt nhìn: “Tuy rằng em đã không còn khí lực gì nữa, nhưng em cũng là một đại nam nhân, vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là trói lại thì tốt hơn.”

“Anh thật là một người cẩn thận.”

Kha Nhất Minh đương nhiên không phải đang khen hắn, mà là châm chọc rõ ràng.

“Bụng của tôi bị anh đánh một quyền, lại bị anh… Tóm lại, anh còn muốn thế nào?”

“Đêm vẫn còn rất dài mà, không phải sao?”

Tươi cười lúc này của Từ Văn Uyên ở trong mắt Kha Nhất Minh, so với bộ mặt của ma quỷ còn đáng ghét hơn.

Từ Văn Uyên đem Kha Nhất Minh áp lên trên mặt tường trong phòng tắm màu trắng bằng gạch men sứ, sau đó cầm vòi hoa sen phun lên sau lưng Kha Nhất Minh.

Kha Nhất Minh đưa lưng về phía Từ Văn Uyên, nhìn không được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thở hổn hển cảm nhận nước ấm từ sau lưng chậm rãi dời đến mông, sau đó, ngón tay Từ Văn Uyên mò tới động khẩu đang sưng nóng ở mông y, nước ấm cũng theo đó tiến vào.

“Uhm!”

Kha Nhất Minh bắt đầu giãy dụa. Từ Văn Uyên dùng thân thể ngăn lại, không choy lộn xộn.

“Tôi chỉ đem thứ ở bên trong rửa sạch ra ngoài thôi.”

Nghe Từ Văn Uyên nói vậy, Kha Nhất Minh tuy thân thể vẫn cứng ngắc, nhưng coi như là thoáng yên tĩnh lại. Đợi cho y không còn lộn xộn nữa, Từ Văn Uyên mới tiếp tục đem ngón tay tiến vào.

Kha Nhất Minh cảm giác được trong cơ thể mình ngón tay của hắn không ngừng cạo gãi nơi hết sức mẫn cảm ấy lại bắt đầu làm cho nhiệt độ của y trở nên khác thường. Y có thể cảm nhận được thứ gì đó không thuộc về mình theo ngón tay từ từ chảy rả khỏi cơ thể, một lát sau, nơi đó của y bị hai ngón tay tách ra, nước ấm cứ như vậy lọt vào bên trong.

“Ân…”

Cảm giác nước ấm nhiệt độ hơi cao chảy vào trong thân thể khiến hắn khó chịu mà than nhẹ, thân thể cũng dần dần run rẩy. Cùng với dòng nước ấm thì hai ngón tay cũng chen vào trong cơ thể y, động tác chuyển động rất nhanh, lúc nước ấm chảy ra ngoài, thứ nguyên bản còn ở trong cũng theo đó chảy ra.

Không biết qua bao lâu, ý thức của Kha Nhất Minh bắt đầu mơ màng, thân thể cũng càng ngày càng nóng, ngón tay Từ Văn Uyên rốt cuộc ly khai.

Kha Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm.

Y có loại linh cảm, nếu tiếp tục nữa, y có thể sẽ không kiên trì nổi…

“A?”

Ngón tay Từ Văn Uyên ly khai, nhưng thay thế nó là ngạnh vật so với hai ngón tay còn thô to hơn mấy lần mãnh liệt đâm vào, làm Kha Nhất Minh cũng tỉnh táo, cũng làm cho y trượt xuống.

“A… Đừng…”

Qúa nhanh, so với lần tiến công trước còn nhanh hơn rất nhiều, y căn bản theo không kịp loại tốc độ này, lực ý chí của y luôn luôn so với sự thành thực của thân thể phản ứng chậm hơn một nhịp, thanh âm từ trong cổ họng bật ra, y cái gì cũng không biết, trừ bỏ bị va chạm đến run rẩy, trừ bỏ lửa nóng trong thân thể mãnh liệt tuôn trào, trừ thanh âm dâʍ ɭσạи của chính mình cũng không thu hồi lại được…

Có lẽ là bị hơi nước xông lên, có lẽ là du͙© vọиɠ trong thân thể quá mức cường liệt, có lẽ là lực đạo va chạm của hắn quá mức cường ngạnh, ánh mắt của Kha Nhất Minh dần dần nóng lên, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lúc này, y cảm thấy trống rỗng, ủy khuất, sỉ nhục, còn có phẫn hận không biết từ lúc nào đã để ở trong đáy lòng.

“Vương bát đản. . . hỗn trướng. . . Đáng chết. . . A . . .”

Kha Nhất Minh thân thể bị áp trên tường không ngừng đong đưa, y vô thức mắng, la hét, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.

“A…” Từ Văn Uyên phát ra tiếng cười trầm thấp mị hoặc, tầm mắt tham lam nhìn lên chiếc lưng trần màu mật ong, trong hơi nước khắp nơi đặc biệt khêu gợi, “Em nhất định không phát giác, em nhưng thật ra thật thích hợp bị thượng … Thân thể dâʍ ɭσạи gợi cảm như vậy, rêи ɾỉ như vậy làm cho người ta huyết mạch sôi sục… Nhìn nơi này xem, đem tôi ngậm vào sâu như vậy, kẹp đến thật chặt…”

“Đủ rồi!”

Kha Nhất Minh nhắm mắt lại gầm nhẹ.

“Không đủ.”

Từ Văn Uyên dùng sức thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, thì thầm giống như lời thở dài.

“Hoàn toàn không đủ.”

Từ Văn Uyên hai tay siết chặt hai bên hông của y, một lần cuối tiến thật sâu vào bên trong cơ thể y, đem chất lỏng nóng bỏng vừa mới rửa sạch ra ngoài một lần nữa bắn vào bên trong.

“Em thật hảo.”

Từ Văn Uyên mạnh mẽ ôm lấy thân hình luôn mê hoặc y, thấp giọng tán thưởng.

>> Hết chương 3 <<

Ở trên ghế sofa làm hai lần, trong phòng tắm làm một lần, chính mình thì bắn ba lượt. Đợi cho đến khi Kha Nhất Minh bị ôm lên giường trong phòng ngủ, dù Từ Văn Uyên buông lỏng hai tay của y ra, y ngay cả khí lực để ngồi xuống cũng không có, huống chi là chạy trốn.

Từ Văn Uyên dùng chăn đắp lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Kha Nhất Minh sau đó rời khỏi phòng ngủ, Kha Nhất Minh không biết hắn định làm gì, nhưng y trực giác được, Từ Văn Uyên sẽ không cứ như vậy rời đi.

Qủa nhiên, không bao lâu sau, Từ Văn Uyên bưng theo một cái chén đang bốc hơi nóng đi vào phòng. Đến khi hắn lại gần bên giường, Kha Nhất Minh mới ngửi thấy được hương vị sữa.

“Buổi tối em căn bản không ăn cái gì, ít nhất uống chút sữa cho đỡ đói, tránh đói bụng đến choáng váng.”

Từ Văn Uyên ngồi ở bên giường, giúp Kha Nhất Minh tựa vào lòng mình, đem sữa nóng đưa tới trước mặt y. Lúc nói chuyện, Kha Nhất Minh ở gần hắn ngửi thấy được mùi sữa, nói vậy, hắn là uống sữa xong mới vào đây.

Kha Nhất Minh đích xác cảm thấy đói bụng, nhưng là y hiện tại hoàn toàn không có thèm ăn, nhìn chén sữa nóng trước mặt, y không có nửa điểm muốn uống.

Thêm Bình Luận