104.
Lại là một năm Tết Âm Lịch.
Lúc này so với năm trước, Hứa Tri Hiểu có thể nói là sự nghiệp tình yêu đều được mùa, độ tuổi ổn thỏa người thắng nhân sinh.
Tuy rằng công ty ngày hai mươi tám liền nghỉ, nhưng cậu vẫn kéo dài tới ngày ba mươi, trời vừa sáng sau khi tiễn Vương Khiên lên máy bay, mới dẹp đường về Vân Thành.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Vương Khiên nhắn tin báo bình an.
Hứa Tri Hiểu nhắn lại cho hắn xong, để điện thoại di động xuống, chỉ nghe thấy cha Hứa nhàn nhạt hỏi: “Bạn trai?”
Hứa Tri Hiểu do dự một chút, nói thật một nửa, “Là ông chủ công ty.”
Không phải là cậu không muốn thẳng thắn, chỉ là dù sao bây giờ cách ngày come out mới hơn một tháng, cậu sợ tiến độ quá nhanh cha mẹ không thể thích ứng.
Cha Hứa mẹ Hứa nghe xong, quả nhiên không hỏi nhiều nữa.
Hứa Tri Hiểu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
105.
Hơn mười giờ tối, Vương Khiên gọi điện đến.
Hứa Tri Hiểu nhìn cha mẹ, thấy họ đang chăm chú nhìn tối xuân, liền lặng lẽ đứng dậy đi tới ban công nhận điện thoại.
Bên Vương Khiên có chút ồn ào, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh chơi đùa náo nhiệt của trẻ con.
Hứa Tri Hiểu líu lưỡi, “Nhà anh nhiều người thế à?”
“Ừm, người thân đều tới đây.” Vương Khiên vừa nói vừa đi, rất nhanh liền đổi qua một chỗ yên tĩnh, “Em thì sao?”
“Nhà em chỉ có em cùng ba mẹ em, những người thân khác cũng không ở Vân Thành.” Trong thanh âm Hứa Tri Hiểu có chút ước ao, “Nhà anh thật tốt, nhiều người náo nhiệt, nhà em ăn tết đều rất yên tĩnh.”
Vương Khiên cười nói: “Trẻ con nhiều hơn, làm người khác đau đầu, thậm chí đi ngủ cũng ngủ không được.”
Bỗng nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng pháo hoa nổ tung liên tiếp.
Hứa Tri Hiểu từ xa nghe thấy, cực kỳ kinh ngạc, “Bên anh còn có thể bắn pháo hoa?”
“Ừm, bên em không cho phép sao?”
“Đúng vậy, khi em vào cấp ba thì không cho bắn nữa.”
“Không sao, sau này đưa em qua đây ăn tết, cho em bắn đủ.” Vương Khiên cực kỳ tự nhiên nói.
Mặt Hứa Tri Hiểu khó giải thích được mà đỏ lên.
Hai người kỳ thực đã không còn gì để nói, dù sao sáng sớm mới tách ra, nhưng chỉ nói linh tinh thôi mà đã nói thẳng hơn 20 phút.
Trên mặt Hứa Tri Hiểu vẫn luôn mang theo tươi cười, mà chính cậu cũng không biết có gì để vui vẻ.
Rốt cục, mẹ Hứa không kiềm chế được nữa, đi tới gõ gõ cửa kính ban công, hàm xúc nhìn cậu.
Hứa Tri Hiểu sợ hết hồn, vội nói với Vương Khiên: “Mẹ em gọi em rồi, em đi trước.”
“Được, em đi đi.” Vương Khiên ôn hòa nói, “Thay anh chào hỏi cô chú, chúc họ thân thể khỏe mạnh, năm mới hạnh phúc. Sau này có cơ hội lại đến thăm họ.”
Hứa Tri Hiểu vẫn luôn quên nói với hắn chuyện mình đã come out, nhưng cậu rất hào phóng, trực tiếp liền nói lời này ra miệng.
Hứa Tri Hiểu khụ một cái, qua loa nói: “Ừm, anh cũng thế, giúp em chào hỏi.”
Vương Khiên trầm thấp nở nụ cười, “Yên tâm, nhất định giúp em đưa đi.”
Hứa Tri Hiểu nóng mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm đèn l*иg màu đỏ treo trên ban công, khóe miệng cười đến nổi không kéo xuống được, “Vậy, năm mới vui vẻ, đàn anh.”
“Năm mới vui vẻ, Tri Hiểu.”
106.
Cúp điện thoại vào nhà, mẹ Hứa liền cười thần bí với cậu.
Hứa Tri Hiểu có chút lúng túng, giơ tay gãi gãi mặt, vừa muốn nói gì, liền nghe cha Hứa lại dùng giọng nói nhàn nhạt kia nói câu, “Lần này dù sao cũng phải là bạn trai.”
Là một khẳng định câu, không phải câu nghi vấn.
Hứa Tri Hiểu suy nghĩ một chút, dứt khoát thừa nhận, “Dạ, anh ấy bảo con giúp anh ấy chào hỏi ba mẹ, chúc ba mẹ thân thể khỏe mạnh, năm mới hạnh phúc.”
Cha Hứa nhẹ nhàng liếc nhìn cậu, ý tứ trong mắt rất rõ ràng ——
Còn có điều gì nên nói, thì thông báo luôn đi.
Mẹ Hứa càng trực tiếp hỏi: “Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Làm việc gì? Là bạn học của con?”
“Ừm… Anh ấy tên Vương Khiên.”
Mới vừa nói ra cái tên, chỉ nghe thấy cha Hứa hừ một tiếng. Ông tự nhiên biết Vương Khiên là thần thánh phương nào.
Hứa Tri Hiểu kiên trì tiếp tục nói: “Là đàn anh trường tụi con, lớn hơn con ba tuổi, sang năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng là… ông chủ công ty tụi con.”
Mẹ Hứa ngạc nhiên, “Ông chủ của tụi con? Đây không phải là buổi trưa…”
Hứa Tri Hiểu đành phải gật đầu.
Mẹ Hứa rất tò mò, “Có ảnh không? Cho mẹ nhìn xem.”
Hứa Tri Hiểu đẩy không xong, không thể làm gì khác hơn là tới phòng ngủ lấy ví tiền, đưa tấm ảnh bên trong cho mẹ Hứa.
Một tấm chính là tấm mà quãng thời gian trước cậu chụp lén ở nhà. Dưới ánh đèn màu ấm áp, đường nét cả người Vương Khiên cũng nhu hòa hơn mấy phần, mà khí chất tuấn lãng ung dung không giảm đi chút nào.
Một tấm khác, là tấm ảnh buổi giơ cờ nước tiêu biểu nhất kia.
“Thằng nhóc này lớn lên khá giống ngôi sao trên tivi a… Ồ, cậu ta trước kia có làm lính qua?”
“Dạ, anh ấy trước đây là sinh viên quốc phòng, rất lợi hại.” Hứa Tri Hiểu nói.
Nụ cười của mẹ Hứa ngưng lại, nhiệt tình đột nhiên dập tắt.
Bà trả ảnh lại, người dựa lên ghế salông, dáng vẻ có chút lo lắng.
Hứa Tri Hiểu buồn bực, sinh viên quốc phòng không tốt à? Nhà họ không phải cũng có người thân trong bộ đội hay sao?
Sau một lát, mẹ Hứa rốt cuộc cũng không yên lòng, ngồi qua, kéo cậu nhỏ giọng hỏi: “Con trai, con nói thật với mẹ. Bạn trai kia của con đã từng đi lính, bình thường có… bắt nạt con hay không?”
Hứa Tri Hiểu dở khóc dở cười, “Sao lại thế chứ? Tụi con cũng không phải kẻ thù.”
Mẹ Hứa nguýt cậu một cái, như là đang giận cậu đầu óc chậm chạp, “Mẹ đang nói là… phương diện kia!”
Phương diện kia là phương diện nào?
Hứa Tri Hiểu phản ứng một chút, sau đó cả khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, đỉnh đầu gần như sắp bốc lên khói xanh.
Có đôi lúc, người lớn biết nhiều quá cũng thực sự không phải chuyện tốt đẹp gì!