Chương 18: Canh gà

76.

Nghiên cứu triển khai nâng cấp sản phẩm tiến vào giai đoạn quan trọng nhất, Vương Khiên gần như cắm rễ ở trong phòng thực nghiệm. Hứa Tri Hiểu cùng hắn ở chung một mái nhà, lại căn bản không thấy mặt.

Trung tuần tháng tám, hệ thống an toàn phiên bản ungrade rốt cục cũng thuận lợi hoàn thành tất cả kiểm tra, chỉ đợi tiến hành điều chỉnh đường sản xuất tương ứng, là có thể chính thức đưa vào sản xuất.

Sau khi từ phòng thực nghiệm trở lại, Vương Khiên ngã đầu ngủ ròng rã cả ngày, cuối cùng cũng coi như khôi phục như cũ.

77.

Khi Vương Khiên tỉnh lại là chín giờ rưỡi tối, còn chưa mở mắt ra đã ngửi được một mùi thơm nồng.

Hắn rời giường rửa mặt đơn giản, cảm thấy tinh lực thiếu thốn đã lâu rốt cục lại một lần nữa tràn ngập toàn thân.

Cùng lúc đó, bụng cũng không chút nào yếu thế mà kêu lên.

Vương Khiên kéo cửa ra, còn chưa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng của Hứa Tri Hiểu, tựa hồ là đang nói điện thoại với ai đó ——

“Bây giờ có thể bỏ muối rồi chứ?”

Không biết đối phương nói gì với cậu, tiếng nói của cậu lập tức bối rối ——

“A? Vậy con sao biết bỏ bao nhiêu chứ?”

“Kha khá là bao nhiêu? Một muỗng? Hai muỗng?”

“Hai muỗng cà phê? Không có thìa cà phê thì sao giờ? Con có muỗng ăn cơm được không?”

Vương Khiên không kiềm được muốn cười, đi tới, quả nhiên thấy cậu đang một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm muôi canh, đứng trước nồi bếp nóng hổi do dự.

Hứa Tri Hiểu quay người nhìn thấy Vương Khiên, liền trợn to hai mắt, âm thanh rõ ràng cao lên, “Anh dậy rồi?”

Vương Khiên gật gật đầu, vừa muốn nói gì, Hứa Tri Hiểu đột nhiên làm động tác suỵt với hắn, sau đó nói với đầu kia điện thoại: “Đúng vậy bạn cùng phòng thuê chung của con, anh ấy vừa rời giường, cái gì? Không phải, anh ấy không phải cú đêm… Không có, con thật sự không nói chuyện yêu đương… Canh là nấu cho người công ty tụi con uống, gần đây tất cả mọi người đều rất mệt, con muốn bồi bổ cơ thể cho mọi người mà thôi… Ngày mai? A, đúng, ngày mai con mang tới phòng làm việc cho họ uống. Hả? Không cần bỏ muối? A, được, biết rồi, ngày mai mới bỏ đúng không? Con hiểu rồi… Được, được, vậy ba mẹ nghỉ sớm một chút, vâng, chúc ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Hứa Tri Hiểu không khỏi thở dài, “Mệt chết em.”

Vương Khiên có chút bất ngờ, “Điện thoại nhà cậu?”

Hứa Tri Hiểu gật gật đầu, có chút ngượng ngùng, “Đúng vậy mẹ em, em vừa vặn hỏi bà nấu canh gà thế nào.” Cậu mặc dù biết nấu món đơn giản, nhưng xưa nay chưa từng hầm canh qua.

Vương Khiên cười đi tới bên cạnh cậu, nhìn kỹ trong nồi một chút, “Cũng được rồi đó. Tắt lửa, để nguội rồi lập tức cho vào tủ lạnh, ngày mai bưng ra hâm lại, bỏ thêm muối là có thể uống.”

Hứa Tri Hiểu vội nói: “Đây chính là cho anh uống, không cần chờ đến ngày mai.”

Vương Khiên nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày, cố ý nói: “Không phải nói cho mọi người sao?”

Hứa Tri Hiểu khụ một cái, thật không dám nhìn thẳng mắt hắn, “Lần đầu nấu, không biết có uống ngon hay không. Anh nếm thử trước đi, nếu được, lần sau lại làm cho mọi người.”

Vương Khiên giơ tay xoa xoa tóc cậu, cười nói, “Thằng nhóc này.”

Hứa Tri Hiểu không né tránh, mặc hắn xoa tóc, sau đó bỏ di động qua một bên, múc đầy một tô canh, đưa tới, cặp mắt không chút nháy mắt nhìn hắn, “Anh nhanh nếm thử.”

Vương Khiên bưng qua, uống một hớp, gật gật đầu, “Không tệ.”

Hứa Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có nụ cười hiếm thấy, sau đó bắt đầu đẩy người ra ngoài nhà bếp, “Đàn anh anh ra ngoài uống canh trước, em dùng canh gà luộc bát mì cho anh, rất nhanh là xong.”

Vương Khiên theo sức đẩy của cậu mà ra ngoài, ngồi xuống cạnh bàn ăn, vừa nhìn cậu bận rộn trong phòng bếp, vừa chậm rãi uống canh.

Khi tô canh sắp thấy đáy, Hứa Tri Hiểu đột nhiên la một tiếng, vọt ra, “Em quên bỏ muối!”

Vương Khiên liền vui vẻ, “Cậu mới nhớ tới?”

Hứa Tri Hiểu liếc nhìn tô rỗng, mặt liền suy sụp, “Đàn anh anh biết thì sao không nói chứ? Cư nhiên cứ uống vậy.”

“Không sao, không muối cũng uống rất ngon.”

Vương Khiên nói thật, mà rõ ràng, Hứa Tri Hiểu cho là hắn đang an ủi cậu, xụ mặt, ủ rũ cúi đầu quay lại.

Một lát sau, cậu bưng một tô canh gà thơm phức đi ra.

Bên trong canh màu vàng trong vắt, là một nắm mì trắng noãn mềm dẻo nhỏ mịn, mặt trên có năm, sáu cọng rau ngay ngắn, bên cạnh còn có một cái trứng lòng đào.

Trứng luộc đến tốt nhất, bên cạnh hơi khô vàng, mà lòng đỏ trứng vẫn đọng lại một nửa, vàng óng nằm dưới lòng trắng trứng nửa trong suốt, còn có thể rõ ràng nhìn thấy vết tích lưu động.

Một tô mì, chỉ nhìn màu sắc và tạo hình, cũng đã khiến người muốn ăn.

Vương Khiên nhận tô, ngửi mùi thơm, kìm lòng không được thở dài nói: “Thơm quá.”

Lỗ tai Hứa Tri Hiểu có chút đỏ, biểu tình ngược lại là không nhìn ra cái gì, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, “Đàn anh anh nhanh ăn đi, đừng để nguội. Lần này em có thêm muối.”

Vương Khiên sớm đã đói bụng, không nhiều lời, lập tức khởi động.

Tính cách của Hứa Tri Hiểu, từ tô mì này cũng có thể nhìn ra một, hai.

Cậu xưa nay chẳng muốn đi học làm món ăn phức tạp đẹp đẽ, nhưng lại thiên về thứ đơn giản nhất, đều là nghiên cứu không chê phiền, chơi đùa cũng có thể biến ra hoa.

Tuy rằng hai người đều biết làm cơm, nhưng một tô mì tương tự, Vương Khiên cũng làm được, rau dưa nhất định là tùy ý thả ở giữa.

Chỉ có Hứa Tri Hiểu mới có thể đặc biệt lựa chọn nguyên liệu nấu ăn màu sắc sáng rõ, một mình bày nguyên liệu thành tạo hình đẹp mắt, ngay cả mì cũng nhất định phải dùng đũa quấy thành một vòng ngay ngắn.

Vương Khiên trước đây nhìn, luôn cảm thấy đây thuần túy chỉ là tìm phiền phức cho mình. Nhưng ngẩn ngơ với Hứa Tri Hiểu lâu, hắn cũng chầm chậm học được thưởng thức những chi tiết này rồi.

Ít nhất nhìn tô mì này, liền càng làm người ta muốn ăn hơn là hắn làm, dù cho mùi vị không bằng hắn làm.

Kỳ thực trên nhiều khía cạnh, Vương Khiên đều phát hiện, mình đang từ từ quen trong cuộc sống có Hứa Tri Hiểu tồn tại, thậm chí bị cậu ảnh hưởng vô tri vô giác.

Ví như trước đây, hắn chưa bao giờ ăn trứng lòng đào, cảm thấy dính dính phát ngán.

Mà Hứa Tri Hiểu lại đặc biệt biết luộc trứng, luộc ra được trứng luộc hình dáng tinh xảo, muốn bao nhiêu thuần thục liền bấy nhiêu thuần thục. Cậu thích ăn trứng lòng đào, cho nên thường làm. Lâu dần, Vương Khiên cũng quen ăn theo cậu.

Lần trước Vương Khiên chọn thức ăn ngoài, ăn một cái trứng luộc chín, còn thầm cảm thấy quá lâu rồi, ăn không ngon.