Chương 11: Thử thách đầu tiên

Bốp bốp.. Bing Bing!

"Gục!"

Thiên ưng thắng trận này, loạt qua vòng một.

Tiếng vỗ tay của các khán đài ngân vang lên.

Bốp bốp!

Ở một góc nào đó sau khi xem được năm trận đấu liên tiếp thì phong nhận xét là quá bình thường so với những gì phong đã trải qua. Ở trận đầu tiên các thí sinh sẽ dùng nắm đấm của mình để đánh bại kẻ thù tuyệt đối không được dùng vũ khí. Nếu dùng sẽ bị trái luật và bị tước quyền thi đấu. Có thể nói trận đầu tiên quá bình thường.. đó là còn vì nguyên nhân do độ tuổi không quá giới hạn mười bảy tuổi..

Trên khán đài người MC nói to lên một tiếng rất lớn.

- "Trận tiếp theo:

Tần phong gặp vũ bố"

Phong: "ặc! Sao mình nhanh thế

Haizzzzz! Đúng là trò trẻ con mà"

Phong để hai tay ra đằng sau vừa đi vừa nhìn lên sân khấu. Còn bên kia vũ bố ở cái thành này trẻ con ai cũng biết hắn là một tên chuyên bắt nạt người, một tên thái biến, một kẻ lúc nào cũng coi trời bằng vung tất cả là do cơ thể hắn to lớn béo phị, chạy rất nhanh, rất khỏe, có nguyên tố lửa bên trong cơ thể. Phong nhìn thấy người đang bước lên khán đài, hắn đi hai tay gác sau gáy vừa đi thậm chí hắn còn vừa cho tay vào mũi để gãi. Thấy vậy phong cũng im lặng không nói gì thêm chỉ gật đầu nhẹ thể hiện một sự kính trọng. Ở dưới khán giả bàn tán với nhau về người sẽ thắng trong trận đấu này.

"Ngươi nghĩ ai sẽ thắng. Ta nghĩ không cần phải suy nghĩ gì đâu vũ bố chắc chắn sẽ thắng ngươi nhìn lại xem người bên kia thân hinh trắng, cơ thể nhỏ con làm sao đánh bại được. Với lại vũ bố hắn là kẻ đã đánh bao nhiêu đứa gãy chân, gãy tay rồi, thân thể lại là con nhà quan."

Người bên kia chỉ nở một nụ cười: "Chưa chắc"

Cảm thấy lạ người kia bèn hỏi: "Vậy là sao"

"Xem rồi sẽ biết. Chiến thắng hay không chỉ khi đấu rồi sẽ biết." Bên kia hờ hững mà đáp nhẹ.

Đốp đốp!

Tiếng đặt cọc, cá độ vang lên trên khắp các mặt bàn. _ "Ta đoán vũ bố sẽ thắng, ta cũng vậy. Cho ta 500 kim tệ tân phong thắng.."

Trở lại với sàn đấu nơi đang diễn ra cuộc chiến của nhân vật chính.

Phong dùng một tay kẹp bụng, một tay thả lỏng tự do, cúi đầu xuống. (Nghi thức chào hỏi của người phương tây)

Vũ bố thì mặt vênh ra gật đầu nhẹ.

Tiếng hô MC vang lên: 1 2 3, trận đấu bắt đầu.

Vừa hô xong vũ bố lao ra với vận tốc cực nhanh. Với vận tốc đó so với những gì phong đã nếm trải thì là một điều gì đó quá bình thường nhưng với thân thể nhỏ hiện tại thì để dành chiến thắng là một cái gì đó rất khó. Loay hoay suy nghĩ phong cũng ra được đáp án. Một nụ cười tỏa ra vũ bố cảm thấy có gì đó nguy hiểm nhưng vẫn dùng bàn tay phải lao ra đấm vào cổ phong, một chiêu chí mạng. Nhưng đúng lúc cái bàn tay gần đến thì chỉ thấy phong giơ tay mình ra chụp lấy tay vũ bố sau đó bẻ tay lên trên và một tiếng.

Cạch, cạch!

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng xương tay vỡ ra, vũ bố khuỵu xuông ôm tay mà khóc, rất đau, tiếng gào của đứa trẻ mới mười sáu tuổi vang vọng lên. Khắp khán đài chỗ nào, chỗ nấy cũng đều im lặng chỉ há hốc mồm ra, mắt chữ o mồm chữ u. Họ không thể tin vào chính mình, một chiêu hạ gục đối thủ chỉ với một tay. Mà thậm chí còn làm gãy tay đối thủ nữa chứ. Thật đáng sợ.

Ở dưới khán đài là vậy, vậy còn người trong trận họ nghĩ ra sao?

Phong đi đến bên cạnh vũ bố nói một tiếng: "Xin lỗi, ngươi sao không", "nếu ngươi không hay bắt nạt hay khinh thường, cậy mạnh hϊếp yếu kẻ khác chắc ta sẽ không như vậy đâu" Phải nói là điều này phong nghe được ở dưới khán đài nơi những người bàn luận.

Phong từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc đưa vào tay vũ bố nói: "Cầm lấy nè đây là phương thuốc ra truyền nhà ta đó. Ta khuyên ngươi một câu hãy cẩn trọng khi đánh giá đối thủ"

Vũ bố cứ đứng đó nhìn phong đi xuống sàn đấu, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thất bại mà còn là thất bại thảm hai. Thất bại chỉ trong một chiêu thức.

"Thiếu gia ngài sao không?".

Vũ bố được người hầu rắt xuống tay vẫn đau nhưng cố chịu.. Mắt vẫn không rời tên thiếu niên mà đã đánh bại hắn. Có cái gì đó trong hắn như mơ hồ thức tỉnh ra.

MC công bố kết quả trận đấu:

"Trận 108 tân phong thắng vũ bố chỉ một chiêu chớp nhoáng trước đối thủ vượt qua vòng 1, vòng hai sẽ diễn ra vào ngày mai.."

Phong lặng thầm bước chân xuống nhìn mẫu thânĩ