Năm Đại Chu Tân Nghiệp thứ tám, trong một quán trọ ở thị trấn Lương Xuyên nơi biên ải, người kể chuyện nước miếng tung bay, kể về chuyện cũ nửa năm trước.
"Nghĩa quân xông vào thành, cung nhân chạy trốn tứ tán để khỏi chết, U Đế một mình ngồi trên long ỷ, đang thầm thương cảm, đột nhiên có một mỹ nhân trang điểm lộng lẫy đi tới, khiến ngài không khỏi kinh ngạc đến ngây người, hóa ra Từ Quý phi vậy mà không có rời đi!"
"Chỉ thấy Từ Quý phi tiến đến gần, nắm lấy tay áo của hắn, âm thanh ai oán hỏi: "Bệ hạ không cần thϊếp nữa sao?" U Đế vừa chua xót vừa thương yêu, đáp lại: "Trẫm sao lại không cần ái phi? Chỉ là nước đã mất, trẫm không muốn liên lụy đến nàng. Ái phi hãy trở về đi, Chiêu Quốc công được xưng nhân nghĩa, ắt sẽ không làm hại nàng...""
"Nhưng Từ Quý phi lại nói: "Bệ hạ đừng nói nữa, ngày xưa thϊếp từng thề sống chết có nhau với bệ hạ, giờ thϊếp đến đây là để thực hiện lời hứa."
"... Hai người cùng lên Huỳnh đài, trên ngọn đài cao do quý phi xây dựng này, họ uống rượu vui vẻ như thường lệ, bóng hình dần dần bị ngọn lửa lớn nuốt chửng..."
Người kể chuyện kể câu chuyện về đế phi mất nước thật bi thương cảm động, có khách nghe xong, cảm khái: "Một đời giai nhân, hương tiêu ngọc vẫn như vậy, thật đáng thương đáng tiếc!"
Lời này lập tức bị phản đối: "Có gì đáng thương, yêu phi này tự thiêu mà chết là may cho nàng ta rồi! Nếu không phải nàng ta mê hoặc quân thượng, sao Đại Chu đến nỗi mất nước?"
Vị khách phía trước biện giải: "Không thể nói thế được. Việc trị quốc, xuất phát từ tay hoàng đế và các quan, liên quan gì đến nữ nhân trong hậu cung?”
Người này lại bất bình nói: "Ngươi đừng quên, nàng ta không chỉ làm mất một cái. Lúc đầu Từ thị lấy Đông Giang vương, nếu không phải nàng ta và em gái khích bác ly gián, Đông Giang vương cũng đã không sinh hiềm khích với triều đình, đến nỗi cả Lý thị bị diệt tộc! Em gái nàng ta còn tàn nhẫn hơn, bởi vì ngoài ý muốn bị hủy dung mạo, đã trút giận lên Đông Giang vương, gϊếŧ người còn chưa đủ, lại còn lôi ra đánh thi thể. Loại độc phụ như vậy, không chết trời đất không tha!"
Chuyện xưa này không có bao nhiêu người biết, khiến mọi người không khỏi tò mò.
"Từ thị lúc đầu là trắc phi của Đông Giang vương, việc này ta biết, nhưng không ngờ cái chết của Đông Giang vương lại liên quan đến hai chị em nàng ta?"
"Em gái của Từ thị, chính là vị Minh Châu quận chúa đó sao? Ít khi nghe nói về nàng ta, hóa ra lại là một nữ tử tàn độc như vậy?"
Mọi người phản ứng như thế, người kia rất là phấn chấn, lập tức kể rành mạch về hành vi của hai chị em Từ thị ở Đông Giang.
Từ việc thiết kế hãm hại chính phi, đầu độccon nối dõi vương phủ, phỉ báng châm ngòi thuộc thần, thấy sự thất bại, lại quay đầu bán đứng Đông Giang vương, v.v. Ngày Lý thị bị diệt tộc, Từ thị vào cung làm phi, còn xin được phong hiệu quận chúa cho em gái, hai chị em dẫm lên đống thi cốt, phong quang vô hạn, quả thực là làm cho người và thần nổi giận.
Trong lúc nói huyên thuyên không ngừng, bỗng nghe thấy từ trong đám đông vang lên một tiếng cười khẽ, dường như mang ý chế giễu.
Người này đang nói hăng say, lập tức bất mãn: "Ai cười đó?"
Mọi người đều hướng ánh mắt về góc phòng, một nam tử ngồi ở vị trí chủ vị ở bàn kia đội mũ rộng vành che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ thấy khóe miệng nhếch lên, có vẻ chính là người vừa cười.
Dưới ánh mắt của mọi người, nam tử thậm chí không ngẩng đầu lên, tự rót rượu uống. Một vị văn sĩ bên cạnh hắn mỉm cười đáp: "Không có gì, công tử nhà ta muốn cười thì cứ cười thôi."
Câu nói này mang ý phá đám quá rõ ràng, người kia trừng mắt nhìn sang: "Tại hạ đang nói chuyện hay ho, công tử quý phủ đột nhiên lên tiếng, chẳng lẽ thấy chỗ nào nói sai sao?" Ý là nếu nói không được thì phải xin lỗi.
Hắn ta không chịu bỏ qua, vị văn sĩ quay đầu nhìn, thấy công tử nhà mình không ngăn cản, liền đứng dậy chắp tay, chuẩn bị thực sự phá đám một phen.
"Lời ngài nói rất đặc sắc, chỉ là tại hạ trước kia tình cờ đến Đông Giang, những gì biết dường như có chỗ khác biệt."
"Ồ? Chỗ nào khác biệt?"
Vị văn sĩ mở quạt xếp ra, nói: "Thứ nhất, cha của Từ Quý phi là Từ Hoán, Thứ sử Nam Nguyên đã qua đời, ông ấy chỉ có hai người con gái, từng có ý định để trưởng nữ kén rể đển kế thừa gia nghiệp, thậm chí đã chọn người xong rồi. Vốn dĩ tốt đẹp như vậy, sao Từ thị lại trở thành trắc phi của Đông Giang Vương?"
Trong đám người nghe, có người không nhịn được: "Rốt cuộc là vì sao?"
Văn sĩ cười nói: "Bởi vì, hai chị em Từ thị đã nổi tiếng xinh đẹp từ lâu, Đông Giang vương Lý Đạt thèm khát đã lâu, thừa dịp Từ Hoán qua đời, ép lấy. Cưới chị, còn định đυ.ng đến em, ép em gái phải tự hủy dung nhan mới giữ được thân."
Chưa đợi mọi người ngạc nhiên xong, hắn lập tức nói tiếp: "Thứ hai, việc Lý thị bị diệt tộc, là do Đông Giang vương có ý đồ không tốt. Các vị đừng quên, vốn dĩ Thế tử Đông Giang Vương là người khác, vị Đông Giang Vương này đã mưu hại anh trai để thừa kế tước vị. Tham vọng của hắn ta đã khiến U Đế nghi kỵ từ lâu. Chuyện đại quân chinh phạt, sao có thể do hậu cung quyết định? Đừng coi truyện giả là thật. Vị tiên sinh này, có đúng không?"
Được hắn chỉ đích danh, người kể chuyện cười hề hề, ngượng ngùng nói: "Việc Đế phi tự thiêu là thật, nhưng câu chuyện là do ta bịa ra, các vị khách quan nghe vui, ta cũng kiếm được chút tiền thưởng."
Mọi người cười ồ lên, bàn tán vui vẻ.
"Hóa ra là giả, ta cứ nghĩ sao mà biết cả những lời họ nói, cứ như trốn dưới gầm giường vậy."
"Đúng vậy! Tôi cứ tưởng tiên sinh chưa từng rời khỏi Lương Xuyên!"
Nói được vài câu, chủ đề lại quay trở lại.
"Nói như vậy, Từ Quý phi cũng đáng thương, mất đi sự che chở của cha, trước bị Đông Giang vương cưỡng chiếm, sau lại bị U đế đoạt."
"Đông Giang vương ép cô nương người ta phải tự hủy dung nhan, khó trách muốn đánh thi thể hắn ta!"
"Hai chị em không nơi nương tựa, lại có sắc đẹp tuyệt thế, chắc hẳn đã chịu không ít khổ..."
Người kia thấy bị cướp mất sự chú ý, kêu lên: "Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn chỉ đến Đông Giang, ta mới là người Đông Giang, sao lại không rõ hơn hắn được?"
Lời này kéo sự chú ý của mọi người trở lại.
Văn sĩ cười một tiếng: "Đúng vậy, các hạ không chỉ là người Đông Giang, còn là thân tộc của Đông Giang vương phi quá cố Ngụy thị. Từ khi có được Từ thị, Đông Giang vương liền lạnh nhạt với chánh phi, đối xử tệ với Ngụy thị, các ngươi hận thấu xương chị em Từ thị, đổ tội vong quốc diệt tộc lên đầu họ, cũng là điều có thể hiểu được."
Nghe lời này, người kia lộ vẻ kinh hoàng: "Ngươi... ngươi sao lại biết..."
Văn sĩ chỉ vào thắt lưng của người kia: "Xem ra ngươi vẫn còn nhớ vinh quang ngày xưa, ngay cả huy hiệu của gia tộc cũng không nỡ cất đi."