Không có gánh nặng vận chuyển người Dương Việt, người Sở quay về nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sở vương cũng không sốt ruột, tiện thể tuần sát thành thị các nơi và dân tình vùng ven sông, mỗi khi đến một chỗ, nhất định sẽ cập bờ. Nước Sở mặc dù nắm giữ địa khu rộng lớn, nhưng thời đại này nhân khẩu cũng không tính là đông đúc, có thể thấy hoang nguyên không ai ở lại khắp nơi. Cho nên đại đa số thời gian, họ ở trên thuyền.
Trên thực tế, mấy ngày nay, Thiên Mạch đều ngủ không được ngon giấc. Cũng không phải là người khác quá ồn, hay là trên thuyền ngủ không quen, nguyên nhân, chỉ có chính cô biết.
Lần trước như vậy, là sau trận tranh tài bơi lội của người yêu cũ.
Chuyện yêu đương, trong mắt Thiên Mạch luôn hết sức kỳ quái. Cô là một người nhạy cảm, có thể từ một ánh mắt, một động tác là biết, ai có khả năng có ý với mình; nhưng đồng thời, cô không quá tự tin, cũng luôn không quá chủ động.
Ví như người yêu cũ, anh phóng điện, lấy lòng, mượn cớ đi cùng với cô, kéo dài đến hai ba tháng. Nhưng Thiên Mạch chưa từng thể hiện, cuối cùng, rốt cục anh không nhịn được, sau một lần thi đấu, kéo cô đến một góc nói chuyện, Lâm Thiên Mạch, rốt cuộc em có biết là anh thích em hay không?
Thiên Mạch đến nay vẫn có thể nhớ rõ câu trả lời của mình.
Cô đỏ bừng cả mặt, lại giả vờ ngốc nghếch nói, vậy á, nhưng anh có nói với em bao giờ đâu.
Nhưng sau khi anh nói, quan hệ hai người cũng không tiếp tục tiến thêm một bước. Bởi vì Thiên Mạch cảm thấy cảm giác của mình đối với anh, cũng không lớn đến vậy, cuộc thi bơi kia, cũng bởi vì anh giả vờ ngây thơ uy hϊếp các kiểu, Thiên Mạch mới miễn cưỡng đồng ý đi xem. Cô nhìn anh nhảy vào nước, bỏ xa hết người này đến người khác trên đường bơi, gần như đồng thời đến đích cùng hạng nhất, hô cố lên suýt thì khàn cả cuống họng. Khi cô thấy anh lên đến bờ, chuyện thứ nhất là tìm đến cô, trong đầu lúc ấy mới cảm thấy, ở bên anh, hình như thật sự rất ổn.
Hiện tại, cảm giác giống vậy đang tái diễn.
Thiên Mạch biết rõ nó là gì, lại không thể nào bước một bước về phía trước như lần trước.
Bởi vì Sở vương cũng chẳng phải một người bình thường.
Cô biết y cũng thích mình, nếu cô đồng ý y, không cần nghi ngờ là sẽ vô cùng vui vẻ. Có đôi khi, cô sẽ không nhịn được nghĩ, theo y đi.
Nhưng đồng thời, cô cũng biết, nếu như vậy, chờ đợi mình sẽ là thứ gì. Y đã từng có rất nhiều cơ thϊếp, không lâu nữa, cũng sẽ có một người vợ. Dù dứt bỏ nguyên tắc xã hội hiện đại trong Thiên Mạch, đoạn quan hệ cũng tiền đồ xa vời. Đối với Sở vương mà nói, Thiên Mạch có lẽ vô cùng đặc biệt, khiến y mười phần mê muội, nhưng việc duy trì những cảm giác này, lại càng gian nan hơn so với lần yêu đương lúc trước cô trải qua, đồng thời, y không cần vì cô mất mát mà chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Vật chất và tình cảm, Thiên Mạch vẫn cho rằng cả hai không nên mâu thuẫn, nhưng nếu nhất định phải lấy một thứ, vậy thì cái trước quan trọng hơn. Cô gan không lớn, cũng qua tuổi yêu đương huyễn tưởng, chỉ muốn sống sót trong thế giới này. Cô dựa vào năng lực của mình, dành được đất dung thân trong công thự, đồng thời mở ra một con đường cho chính mình, cũng tìm được một cái mai rùa, có lẽ cô có thể trốn trong đó, để những tạp niệm kia của mình tiêu tán, không ai biết…
“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” giọng Sở vương bỗng nhiên truyền đến.
Thiên Mạch hoàn hồn, giương mắt thấy y đang nhìn mình, vội nói, “Không có gì.”
Sở vương nhìn cô, Thiên Mạch lại dời ánh mắt đi chỗ khác, tiếp tục nâng bút viết lên độc phiến.
Tục ngữ nói có tật giật mình. Nhưng Thiên Mạch phát hiện, trong lòng của mình chỉ cất một bí mật nhỏ, cũng sẽ chột dạ.
Hai ngày nay, lúc ở cùng Sở vương, cô sẽ có hơi không được tự nhiên. Chủ yếu là bởi vì, giản độc trên thuyền đã đọc hết, Sở vương không có chuyện để làm, bèn bắt đầu tìm đến cô.
Đương nhiên, y luôn thích làm như vậy. Nhưng sau khi Thiên Mạch ý thức được lòng mình, kết quả hoàn toàn không giống.
Y hấp dẫn cô, nhưng trên lý trí cô muốn kháng cự loại hấp dẫn này, vô cùng tra tấn.
Độc phiến trong tay đột nhiên bị rút đi, Sở vương nhìn một cái, thần sắc quái dị.
“Viết cái gì đây?” y nói, “Chỉ là vài chữ thôi.”
“Tôi đang luyện chữ.” Thiên Mạch nói, muốn cầm độc phiến kia về, lại vồ hụt.
“Chớ luyện nữa, cùng quả nhân nói chuyện.” Sở vương bắt lấy tay cô, kéo cô đến bên người cùng ngồi.
Thiên Mạch rất bất đắc dĩ, nếu nói Sở vương có cái gì không tốt, chính là tính tình này, hô mưa gọi gió quen rồi, cực kì tùy hứng. Y sát bên cô, ngồi rất gần, trong lòng Thiên Mạch như đánh trống, thoáng dịch sang bên cạnh, trong đầu lại chợt nhớ tới lúc trước khi mình quá tinh nghịch, ông đối phó mình thế nào, nói, “Nếu đại vương thật sự không có chuyện để làm, vậy thử làm toán, thế nào?”
“Làm toán?” Sở vương hồ nghi, “Làm toán gì?”
Thiên Mạch cười cười, suy tư một lát, chân thành nói, “Thí dụ như, Giáp Ất hai nơi cách nhau năm trăm dặm, một thuyền xuất phát từ Giáp, ngày đi một trăm dặm, một thuyền từ Ất, ngày đi một trăm hai mươi dặm, hai ngày sau, hai thuyền còn cách bao nhiêu dặm?”
Sở vương sửng sốt một lúc.
“Đây chính là làm toán?” y hỏi.
Thiên Mạch gật đầu.
Sở vương nhíu nhíu mày, dường như không muốn chơi.
Thiên Mạch nói: “Nếu đại vương không biết, vậy hay là đổi bài khác…”
“Ai nói quả nhân không biết.” Sở vương lập tức phản bác, dứt lời, thoả thuê mãn nguyện nói ra ngoài thuyền, “Tự nhân Cừ! Mang bàn tính của quả nhân đến đây!”
Đề Thiên Mạch đưa ra, kỳ thật cũng không khó. Bảng cửu chương ở thời này đã phổ cập, Sở vương từ thuở nhỏ đã là người được tinh anh giáo dục thế này, thì càng biết.
Quả nhiên, không bao lâu, y coi như ra đáp án, “Cách tám mươi dặm.”
Thiên Mạch gật đầu, lại hỏi, “Nếu thuyền Giáp ngày đi bốn mươi dặm, thuyền Ất ngày đi năm mươi dặm…”
“Bốn mươi, năm mươi dặm?” Sở vương cười nhạo ngắt lời, “Rùa cũng đi nhanh hơn nó.”
Thiên Mạch nháy mắt mấy cái: “Đại vương biết tính không?”
Sở vương ngạo khí mười phần: “Chuyện này đáng là gì, quả nhân đã tính ra, sau hai ngày, cách nhau 320 dặm.”
Thiên Mạch lại cười cười: “Đại vương còn chưa nghe tôi nói hết, tôi hỏi là, lúc hai thuyền cách nhau năm mươi dặm, đã đi được mấy ngày?”
Sở vương mơ hồ.
Sắc mặt y có chút không phục, lại ngoan ngoãn cầm lấy bàn tính. Trong phòng yên tĩnh, Thiên Mạch nhìn dáng vẻ y cúi đầu loay hoay tính, ánh mắt rơi vào hàng lông mày y hơi nhíu lên, thấy buồn cười, tâm tình lại trở nên bình tĩnh mà nhu hòa. Cô bỗng nhiên cảm thấy, nếu thời gian có thể dừng lại, cứ thế này cũng rất tốt…
Sở vương vốn tâm tính rất mạnh, tĩnh tâm rồi, lại vô cùng nghiêm túc. Thiên Mạch ra một đề, y giải một đề, đáp án mỗi đề đều không sai.
“Xem ra tính toán cũng không khó.” Sở vương có mấy phần đắc ý cô độc cầu bại, “Chỉ là cộng trừ nhân, quả nhân tính toán trước giờ hơi bị xuất chúng đấy.”
Đúng vậy, xuất chúng. Thiên Mạch nghĩ thầm, trình độ tiểu học lớp ba.
Cô còn muốn ra đề, Sở vương bỗng nhiên lại đè tay cô viết chữ, “Quả nhân không muốn làm nữa.”
Thiên Mạch kinh ngạc giương mắt, thấy y nhìn mình chăm chú.
“Lâm Thiên Mạch, ” y chậm rãi nói, “Nàng biết vì sao quả nhân nguyện ý làm toán không?”
Thiên Mạch giật mình.
“Chỉ có thế này, nàng mới không trốn tránh quả nhân.” Sở vương tiếp tục nói, thanh âm trầm thấp, “Lâm Thiên Mạch, nàng không ghét quả nhân, đúng không?”
Tim tựa như bị thứ gì dùng sức vồ một hồi, Thiên Mạch nhìn y, muốn né tránh ánh mắt, lại trốn không thoát.
“Đại vương với tôi, lúc trước đã nói sáng tỏ.” Một lát sau, cô nghe được mình nói như vậy, nhịp tim tựa hồ chấn động, thanh âm rất nhẹ, “Đại vương thu lưu tôi, tôi nguyện làm càng nhiều chuyện cho đại vương…”
“Chuyện này và chuyện có làm hay không có liên can gì?” Sở vương có mấy phần tức giận, “Lâm Thiên Mạch, nàng theo quả nhân, nước Sở nơi nào không đi được? Chuyện gì không thể làm?”
Bờ môi Thiên Mạch giật giật, sau đó, miễn cưỡng tránh đi ánh mắt y.
“Đại vương, chuyện đó không giống.” cô nói thật nhỏ.
Sở vương không nói tiếp, một lát sau, buông cô ra, dường như hết sức tức giận đi ra ngoài, vội vàng. Sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thứ gì đó bị đá, tiếp sau, Sở vương quát, “Ai để cái thùng ở đây thế?!”
Thiên Mạch nghe được tiếng chim thú kinh tán bên ngoài, chỉ ngồi trong khoang thuyền, nhìn bàn tính tán loạn trên bàn, im lặng bất động.
** ***
Đám người trên thuyền thấy Sở vương lại bực mình, đều kinh ngạc.
“Đại vương sao thế?” Một tự nhân mới tới nơm nớp lo sợ hỏi tự nhân Cừ, “Lúc trước rõ còn nhẹ nhàng dịu dàng, cũng không có ai bẩm báo quốc sự…”
Tự nhân Cừ cười khổ, liếc khoang thuyền một cái, nghĩ thầm, còn có thể là vì chuyện gì.
Không ai dám khuyên, Sở vương cũng không quay về, dường như ngột ngạt.
Mặt trời chiều ngã về tây, thuyền lớn cập bờ ở một khúc sông dòng nước nhẹ nhàng. Đám lính tốt hạ thuyền, nhóm lửa bên bờ sông, không bao lâu, trong gió liền bay đến hương vị lửa khói.
Sau khi Sở vương đi ra, Thiên Mạch ở trong khoang thuyền không ra ngoài. Cô thu dọn bàn tính và bút mực xong, lại lật quần áo Sở vương ra, cẩn thận xếp gọn. Tự nhân Cừ đến, thấy cô thế này, bĩu bĩu khóe môi.
“Lại là vì chuyện gì?” hắn tức giận nói, “Sao đại vương lại nổi giận?”
Thiên Mạch nhìn hắn, thần sắc lại bình tĩnh, “Không có việc gì.”
Tự nhân Cừ còn muốn nói gì đó, Thiên Mạch nói, ” đừng nói nữa, giúp tôi cầm chút quần áo, tôi muốn đi giặt quần áo.” Dứt lời, mang một rổ quần áo bẩn cho hắn. Tự nhân Cừ trợn mắt trừng một cái, đành phải đi ra.
Khúc sông nước rất trong, nơi xa, một đám binh sĩ đang bơi lội nghịch nước, nắng chói chiếu vào mặt sông, sáng rõ mờ mắt, tiếng cười ồn ào.
Thiên Mạch chọn một chỗ nước cạn, quấn chặt tay áo, giúp Sở vương giặt quần áo. Tự nhân phụ trách giặt áo thường ngày hơi xấu hổ, đi tới bảo Thiên Mạch giao cho anh ta. Thiên Mạch lại nói không cần, vẫn tự mình giặt.
Lòng vô cùng loạn, cô cần làm ít chuyện, để mình không bị những suy nghĩ kia làm phiền chết.
Cô luôn nhịn không được tìm kiếm bóng dáng Sở vương, lại chẳng thấy đâu, không trên thuyền, cũng không trên bờ…. trong lòng Thiên Mạch có chút trống rỗng, không biết nên thế nào cho phải, Thiên Mạch nhìn y phục trong tay, cẩn thận xoa nắn, nhìn vải bị nước thấm ướt, màu sắc trở nên tĩnh mịch.
“Ti y! Quần áo bị nước cuốn trôi đi rồi!” Đằng sau có người kêu lên.
Thiên Mạch giật mình, lúc này mới phát hiện một bộ áo lụa vừa giặt sạch nổi trong nước, bị dòng nước nâng lên, đã trôi xa mấy bước.
Cô liền vội vàng vứt quần áo sang một bên, lội vào nước đuổi theo.
Thế nhưng không ngờ, nước này nhìn thì cạn, dưới đáy lại là cát mềm, cô đi chưa được mấy bước, đã đến tận lưng. Thiên Mạch ngẩn người, mắt thấy kia áo lụa trôi xa, đang muốn đuổi qua, bỗng nhiên, “ùm” một tiếng, một người xuất hiện từ trong nước, nắm áo lụa trong tay.
Thiên Mạch giật mình, nhìn qua y, lại sửng sốt.
Sở vương vững vàng lơ lửng trên mặt nước, vuốt mặt một cái, nước rỏ xuống từ tóc và cổ, làn da màu lúa mạch đều bị trời chiều dát lên màu vàng ròng.
Yết hầu Thiên Mạch hơi nghẹn.
Y nhìn Thiên Mạch, lại chuyển về bờ, quát to một tiếng, “Tự nhân Cừ!” Dứt lời, dùng sức ném áo lụa đi.
Thiên Mạch quay đầu nhìn, đang định quay người, lại bị Sở vương níu eo lại, ôm lấy.
“A!” cô sợ hãi kêu lên, luống cuống tay chân, vội vàng bắt lấy cánh tay Sở vương.
Nơi xa truyền đến tiếng đám sĩ tốt cười to nói được quá.
Mặt Thiên Mạch đỏ bừng, lung lay sắp đổ, Sở vương lại không chút hoang mang dùng chân giẫm lên nước, đứng ổn định trong nước.
“Thả tôi ra!” cô dở khóc dở cười.
“Không thả.” Sở vương ngửa mặt lên, dường như thưởng thức bộ dáng cô hốt hoảng, giữa lông mày đều là ý vị trêu cợt.
Thiên Mạch vội la lên: “Đại vương…”
“Nàng đồng ý với ta.” Sở vương ngắt lời, dứt khoát nói, hai con ngươi dưới ánh mặt trời mang theo màu hổ phách.
Ánh mắt Thiên Mạch hơi ngưng lại, bỗng nhiên, dùng sức tại véo vai y một cái. Sở vương “oái” một tiếng ăn đau, Thiên Mạch thừa cơ đẩy y ra, như cá vào nước.
Sở vương kinh ngạc một hồi, bị bọt nước giội đến đối diện, nhìn rồi lại nhìn chăm chú, nào còn thấy bóng dáng Thiên Mạch.
Chạy rồi…? Sở vương lấy lại tinh thần, trừng mắt lên, lau nước trên mặt, vừa bực mình vừa buồn cười.
Trên mặt nước tựa hồ truyền đến tiếng gọi Sở vương, Thiên Mạch không quay đầu lại, du động trong nước sông, hai tai chỉ có tiếng ào ào, tầm mắt một mảnh u ám. Từ trước gặp cá sấu, cô có hơi ám ảnh, lâu rồi không bơi. Người yêu cũ đã từng nói với cô, thế giới dưới nước, là một thứ có thể bóc trần tồn tại hiện thực, có thể khiến đầu óc người ta trở nên tỉnh táo mà nhạy cảm.
Lúc trước Thiên Mạch rất tán thành điều này, nhưng hiện tại, cô vẫn cảm thấy hoang mang. Tóc và y phục bị nước nhẹ nhàng kéo, giống như ràng buộc, cô muốn giải thoát, lại không cách nào dứt bỏ. Bơi một đoạn, cô chợt phát hiện bên cạnh có một bóng đen lại gần, hết sức nhanh chóng, như một con cá lớn. Thiên Mạch kinh ngạc một hồi, khí trong phổi tràn ra, cô vội vàng xoay người, còn chưa nổi lên mặt nước, đã lại bị một cánh tay ôm thật chặt.
“Ùm”, Sở vương ôm Thiên Mạch lên, Thiên Mạch ho hai cái, lau nước đọng trên mắt, mở ra. Sở vương cũng nhìn cô, hai mắt nhìn nhau, đều đang gắng gượng, giữa hơi thở đều là nhiệt khí của y.
Hai người nhìn nhau, đều đang thở phì phò, đều không nói.
Thuyền lớn ở ngay sau lưng, Sở vương đạp nước, đặt cô trên vách thuyền, vây giữa hai tay.
Thiên Mạch mới rồi bơi phải dùng lực, lúc này đã không còn sức đâu, chỉ nhìn y như vậy. Mặt trời đầu y nhuộm ánh sáng khắp trời, đôi mắt của y sáng rực, lỗ tai bị chiếu lên đỏ bừng, giữa trời đất, như chỉ có hai người bọn họ.
Thân thể dính nhau, tựa hồ ngay cả nước sông cũng trở nên nóng bỏng, có thể nghe được nhịp tim của nhau, gấp gáp như nhau, nhiệt liệt như nhau.
Hết thảy đều im lặng, lại giống như rẽ mây thấy mặt trời.
Sở vương nhìn Thiên Mạch, thanh âm khàn khàn, “Lâm Thiên Mạch, nàng cũng thích ta, phải không?”
Thiên Mạch không phủ nhận, chỉ nhìn y, tay đặt trên cánh tay của y, giống như miếng gỗ nổi duy nhất của kẻ rơi xuống nước.
Sự vui sướиɠ nổi lên trên gương mặt Sở vương, y nhìn cô chăm chú, ôn nhu chìm đắm. Y giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng nắm cằm của cô, vuốt ve làn da mềm mại, sau đó, cúi đầu xuống. Mũi chậm rãi cọ cọ, tiếp sau, chiếm lấy môi kia.
Môi hôn của y rất ôn hòa, tựa hồ mang theo cẩn thận và thăm dò, phát hiện Thiên Mạch không kháng cự, lại càng thêm dùng sức, như thuốc nổ chôn giấu trong lòng đất, bỗng nhiên bị nhen lửa. Nụ hôn của y rơi vào hai má và trên cổ cô, đặt cô trên vách thuyền khăng khít không khe hở, một tay thăm dò vào vạt áo cô, khát vọng thăm dò nơi bí mật mềm mại kia.
Thiên Mạch chỉ cảm thấy giữa hơi thở đều là khí tức của y, nguy hiểm mà ma mị, xúc cảm trong nước, kỳ dị lại chọc người. Hô hấp cô dồn dập, nhìn lên bầu trời, hào quang rơi vào hai tròng mắt và trên hai gò má của cô, quần áo ẩm ướt dán trên người nửa mở, Sở vương nâng cô, chôn môi hôn giữa nơi chập trùng dưới cổ.
Tình cảm nhiệt liệt, vội vàng tìm kiếm cánh cửa phát tiết, Sở vương đang muốn nâng hai chân cô lên, Thiên Mạch bỗng nhiên lại tránh đi, hai tay gắt gao chống bụng y, “Không… Đại vương, đừng như vậy…”
Sở vương kinh ngạc, nhìn cô.
Ánh mắt Thiên Mạch mang theo cầu khẩn, “Xin ngài…”
Nước sông nhẹ nhàng dập dềnh giữa hai người, ánh mắt Sở vương vẫn mang theo nhiệt lực sáng rực, lại tràn đầy sự không hiểu.
“Vì sao?” y khẽ vuốt mặt cô, cùng cô chống trán, “Sợ đau ư?”
Thiên Mạch không nhìn y, một lát sau, nói thật nhỏ, “Đại vương, nếu chúng ta đi tới bước kia, tôi sẽ ra sao?”
Sở vương kinh ngạc, không khỏi cười lên. Y hôn mặt cô, nhẹ mυ"ŧ vành tai cô, “Chuyện này còn cần hỏi sao, nàng sẽ là người quả nhân yêu nhất…”
“Không, không phải.” Thiên Mạch ngẩng đầu, “Đại vương, ngài tôn quý vạn phần, làm bạn bên cạnh ngài, sau khi chết cùng chung huyệt với ngài, cùng ngài lưu danh sử sách, là phu nhân của ngài…” Hai tròng mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, thủy quang óng ánh chiếu đến ráng chiều, khẩn thiết mà mông lung, “Đại vương, ngài có thể có rất nhiều người làm bạn, mà tôi chẳng có gì. Nếu tôi ở lại công sở, còn có thể là ti y Mạch; nhưng nếu tôi đến hậu cung, tôi chẳng là cái thá gì…”
Nước mắt tuôn khỏi hốc mắt, cô bất lực nhìn y, nghẹn ngào thì thào, “Tôi chẳng là cái thá gì cả, ngài có biết không…”
Sở vương yên lặng nhìn cô, ngón tay lưu lại trên mặt cô, dính mấy giọt nước hơi ấm, không tiếp tục động đậy.