Thiên Mạch vừa mới đến ngoài điện, đương do dự thế này không nên vào. Nghe tiếng Sở vương, nhất thời bất đắc dĩ.
Cô và tự nhân Cừ liếc nhau, đành kiên trì vào trong điện.
Sở vương vẫn ngồi trên giường đọc sách tre, lúc Thiên Mạch hành lễ, mắt cũng không nhấc.
Thiên Mạch quỳ phục trên đất, một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, nhịn không được giương mắt, thấy Sở vương nhìn cô. Trong lòng bị dọa một cái, Thiên Mạch vội cúi đầu xuống.
“Thất thần làm gì.” Sở vương vứt sách qua một bên, “Còn không mau thay quần áo cho quả nhân.”
Là ngài không cho tôi đổi mà… Thiên Mạch oán thầm, đáp một tiếng, đứng lên.
Sở vương đi đến trước, giống bình thường, hơi giang hai cánh tay.
Thiên Mạch đi đến trước mặt y, giống thường ngày, dỡ đai lưng và dây buộc cho y.
Không ai nói chuyện, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không phải thật sự không có chuyện gì xảy ra, Thiên Mạch cảm thấy là lạ.
Cô tâm sự nặng nề, mới cởϊ áσ ngoài cho Sở vương, phát hiện có lẽ là thời tiết nóng, cổ áo và lưng áo đã ướt đẫm.
Thiên Mạch kinh ngạc, lúc trước, nếu như Sở vương có rảnh, thì một khắc cũng sẽ không chịu để mồ hôi thấm ướt quần áo.
“Đại vương sao không thay quần áo trước?” cô nhịn không được hỏi.
Sở vương liếc cô một cái, lạnh lùng nói, “Nàng hỏi quả nhân? Ti y là nàng, không đến hầu hạ, muốn quả nhân tự đổi chắc?”
Tôi không ở đây thì không thể đổi chắc… Thiên Mạch bối rối, không nói lời nào, để quần áo bẩn sang một bên.
Sở vương mặc triều phục gặp đại thần, mặc dù đều là áo mỏng, nhưng vẫn rườm rà hơn bình thường rất nhiều. Dây thắt lưng có lẽ là là tự nhân buộc, tay nghề tốt hơn cô nhiều, cũng khó cởi nhiều.
Thiên Mạch đứng trước mặt Sở vương, vừa gỡ một nút dây buộc, bỗng nhiên phát hiện không gian chật chội.
Sở vương cúi đầu nhìn cô, đưa hai tay cơ hồ vây cô lại.
Thiên Mạch bối rối, lui về sau một chút, lại đυ.ng phải giá treo quần áo; dich sang bên cạnh, Sở vương lại dịch theo.
Cô không thể làm gì, đành phải dừng động tác, nhìn Sở vương.
Hai người đối mặt, Sở vương nhìn cô chăm chú, ánh mắt không nộ khí đằng đằng giống như đêm qua, cũng không cao cao tại thượng giống như trước kia. Bình tĩnh, cứ như đang thẩm vấn, lại mang theo ánh sáng rỡ ràng.
Thật giống khi đó… y lên núi tìm cô, đột nhiên xuất hiện từ trong bụi cây.
Còn cả lúc trên thuyền, y cài tóc cho cô.
Thiên Mạch luôn không dám đối mặt cùng y quá lâu. Sở vương mặc dù cùng tuổi cô, nhưng tác phong làm việc rất khác một người trẻ tuổi, đặc biệt là ánh mắt của y, lúc chuyên chú nhìn chằm chằm người khác, sẽ khiến người ta cảm thấy cường thế, cảm thấy mình bị phân tích giống như cá trên thớt.
Mà bây giờ, ánh mắt kia mang theo độ ấm, Thiên Mạch cảm thấy nhịp tim mình có hơi không ổn định.
Sở vương hình như rất hài lòng với biểu lộ không được tự nhiên này của cô, cũng không ý định tránh ra.
“Ti y Mạch, ” một lát sau, y chầm chậm miệng, “Nàng rất sợ quả nhân ư?”
Giọng nói kia rung động màng nhĩ, hơi thở phất qua chóp mũi Thiên Mạch.
Nói thừa.
Thiên Mạch không biết trả lời thế nào mới phải, do dự một lúc, nói thật nhỏ, “Tôi nói rồi, tính mệnh và tất cả đều ở trong tay đại vương.”
Ánh mắt Sở vương sâu thẳm, không biết có nghe hiểu ý Thiên Mạch hay không, hỏi lại, “Cho nên, nàng không chịu nhập vào hậu cung, một lòng muốn đến công thự, phải không?”
Thiên Mạch trầm mặc một lúc, không trả lời, lại hỏi, “Đại vương, tôi có lời, không biết có thể hỏi không?”
Sở vương từ chối nói, một lát sau, gật đầu.
Thiên Mạch lấy dũng khí, nói, “Đại vương, tôi đến từ Man Hoang, thô bỉ lại không biết lễ pháp, đại vương đã có hậu cung to như vậy, sao còn muốn tôi?”
Sở vương nhướng mày: “Có thể quả nhân còn thiếu một cô man nữ.”
“Nhưng khi đó lúc đại vương cứu tôi xuống núi, vẫn nhận lời chuyện tôi vào công thự, vì sao?”
Sở vương đáy mắt khẽ động, giống như cười mà không phải cười, “Ti y Mạch, quả nhân cho rằng nàng cũng không ngốc đến mức nghĩ không rõ vì sao.”
“Nếu là cơ thϊếp khác, yêu cầu vào công thự, đại vương cũng nguyện ý ư?”
“Hử?” Sở vương sửng sốt một lúc.
Vấn đề này… y lại thật sự không nghĩ tới.
Thiên Mạch nghiêm túc nói: “Đại vương chính là quân vương tài đức sáng suốt, nhất định sẽ không để kẻ vô dụng làm loạn triều cương. Đại vương cho tôi vào công thự, chính bởi lúc trước tôi trị dịch có công, đại vương cũng biết bản tính tôi, nên yên tâm hứa hẹn.” cô nhìn qua Sở vương, nói, “Đại vương, tôi cũng không phải không biết tốt xấu. Không nói đến chuyện đại vương có ân cứu mạng tôi, mặc dù tôi ngu dốt, cũng biết một cô gái không chỗ nương tựa, nếu có thể vào hậu cung của đại vương, sẽ có một đời vinh hoa. Nhưng tôi còn cho rằng, người sinh ở thế gian, nếu có thể sống bằng sức mình, vậy chớ phụ thuộc người khác. Đại vương cũng biết bản lĩnh của tôi, vào công thự có thể làm càng nhiều chuyện cho đại vương, sao đại vương không không thích?”
Sở vương nhìn cô, không nói gì.
Nhưng từ trong ánh mắt kia, Thiên Mạch biết, lời này có mấy phần tác dụng. cô đang muốn thêm mấy lời, lại nghe Sở vương nói, “Sống bằng sức mình? Đây cũng là tổ phụ nàng dạy nàng?”
Thiên Mạch giật mình, nói, “Phải, cũng không phải. Người chỗ chúng tôi phần lớn như vậy.”
Sở vương ngạc nhiên nói: “Phụ nữ cũng vậy?”
“Không thể xem như toàn bộ.” lòng Thiên Mạch bình thản, gỡ một nút áo nữa cho y, “Nhưng từ thuở nhỏ tôi đã được dạy nên như thế.”
Khuôn mặt Sở vương biểu cảm ngang ngược, nhưng không có ý trở mặt.
“Sống bằng sức mình.” Y như chậm chậm nhấm nuốt, thú, nghiền ngẫm nói: “Nghe vất vả hơn nhiều so với làm cơ thϊếp của quả nhân.”
“Kỳ thật trên đời không ai không phải sống bằng sức mình.” Thiên Mạch nghĩ ngợm, nói, “Chỉ là con đường này lại càng thích hợp với tôi.”
Sở vương từ chối cho ý kiến, lại như có điều suy nghĩ.
Thiên Mạch cẩn thận ngó ngó thần sắc của y, thấy tựa hồ bình tĩnh, tim không khỏi buông ra.
Đối với quan hệ với Sở vương, cô suy tính thật lâu, cuối cùng cảm thấy vẫn là nên thẳng thắn đàm một lần cho thỏa đáng.
Cô cũng chuẩn bị nếu Sở vương nhất định muốn cô vào hậu cung, như phân tích vừa rồi, hậu cung đúng là một chỗ an thân không tệ.
Thế sau đó thì sao? Cô trở thành bạn đời không chính thức của Sở vương, làm một sủng cơ hô phong hoán vũ trong truyền thuyết ư?
Thiên Mạch đọc qua một vài ghi chép, cũng hỏi tự nhân Cừ, biết đại khái vận mệnh những nữ tử hậu cung ngoài chính thất. Thân phận họ thấp, lấy sắc nuôi mình, nếu như sinh con, có lẽ sẽ được phụng dưỡng tốt hơn.
Nhưng đây cũng không hề là một công việc nhẹ nhõm. Một mối tình hai lòng cùng yêu cũng sẽ chia tay sau mấy năm, huống chi là một nơi hấp dẫn lúc nào cũng sẽ có khuôn mặt mới? Vận mệnh của cô, sẽ vĩnh viễn ký thác trên người Sở vương, mà Sở vương rồi sẽ có một ngày sẽ kết hôn. Cô không có lòng tin có thể duy trì nhiệt tình của Sở vương, cũng không có lòng tin chiếm được yêu thích của vị chính thất chưa từng gặp mặt kia. Dưới sự bàng hoàng phía như thế, Sở vương nguyện ý để cô đến công thự, cô cần gì không tranh thủ đặt mình vào chuyện đã am hiểu, lại đi lên con đường không biết tương lai?
Thấy Sở vương không nói, Thiên Mạch cũng không nhiều lời, cởi hết bộ triều phục của y xuống.
Bọn tự nhân Cừ không ở đây, Thiên Mạch đang muốn ra ngoài gọi, lại nghe Sở vương nói, “Đi đâu đấy? Còn chưa lau người cho quả nhân mà.”
Thiên Mạch bối rối, nhìn y, nói hơi nhát gừng, “Tôi?”
Mặc dù trên danh nghĩa cô hầu hạ bên người Sở vương, nhưng chưa từng làm chuyện lau người cho y. Tay chân cô không nhanh nhẹn, tự nhân Cừ sợ cô hầu hạ không tốt, bình thường, đều là hắn và tự nhân khác hầu hạ Sở vương thay quần áσ ɭóŧ.
Thực ra cánh tay y, Thiên Mạch lau cho y, cũng không sao.
Mấu chốt là… bước đầu tiên để lau, trước tiên phải cởϊ áσ lụa trên tay và bắp đùi, mà cởϊ áσ lụa xuống xong, sẽ hở khố ra…
Thiên Mạch nhất thời cảm thấy trong lòng như có thiên quân vạn mã chạy qua, bụi mù lộn xộn, vội nói, “Đại vương, tôi… tôi làm không được tốt, hay là để tự nhân Cừ làm đi.”
“Tự nhân Cừ và người khác đều đi dùng bữa rồi.” Sở vương không kiên nhẫn, “Ở đây chỉ có nàng.”
Y liếc cô một cái, thần sắc lười biếng: “Ti y Mạch, là nàng nói muốn làm việc cho quả nhân.”