- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tư Mỹ Nhân
- Chương 11
Tư Mỹ Nhân
Chương 11
Editor: Tây An
Thuyền lớn ngược dòng mà đi, cũng không nhanh lắm.
Sau khi Sở vương rời đi, Thiên Mạch nhắm mắt lại, cũng rốt cuộc không thể ngủ nổi.
Cô không ngờ Sở vương sẽ chú ý mình đến vậy, y rất thông minh, tất cả mọi chuyện sau khi cô đến thế giới này đều tìm hiểu rõ ràng. Y chuẩn bị đủ, mới đến bàn điều kiện với cô, tất cả nội tình của cô, trong mắt y đều rõ ràng.
Cô không cách nào cự tuyệt.
Cô đã từng có một hai lần, cảm thấy mình không sợ chết. Nhưng hiện tại, cô sợ.
Con người ta khi không còn lựa chọn nào hết sẽ có thể vứt bỏ sợ hãi, đối mặt tử vong. Nhưng Sở vương cũng không phong kín tất cả con đường, trong tuyệt cảnh cho cô một con đường, mặc dù nhỏ hẹp, lại rõ ràng, đáng để thử một lần.
Mày tin tưởng anh ta không? Trong lòng hỏi.
Thiên Mạch nghĩ ngợi, cảm thấy vấn đề này đã không có giá trị thảo luận. Vết thương trên lưng, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô cảm giác còn sống. Sở vương nói đúng, cô không thể một mình trở lại Thư. Cô không có bản đồ, không có dẫn đường, không biết phương hướng, càng đừng nói đến ngôn ngữ. Thời đại này, khắp nơi là man hoang, người như cô muốn một mình đi khắp rừng cây sông núi tuyệt đối là nói đùa.
Cô còn sống, không muốn chết, muốn về nhà. Lựa chọn duy nhất, chính là tiếp nhận.
Thiên Mạch nhìn qua đỉnh khoang thuyền phía trên, lòng lo lắng dần dần chìm xuống.
Đừng sợ, chỉ là nhìn dọa người thôi… Trong lòng có một giọng nói. Tựa như khi còn bé nhìn thấy những cổ vật bộ dáng dữ tợn kia, ông bà nói với mình vậy.
** ***
Có lẽ là mong Thiên Mạch có thể mau hồi phục làm việc, Sở vương lại đặc biệt phái người tới chăm sóc cô.
Người kia, Thiên Mạch cũng không lạ lẫm, chính là bà cụ ở công thự Đồng Sơn. Bà không biết viết chữ, Thiên Mạch chỉ đành theo người khác, gọi bà là Tang.
Tang nói già cũng không già, hơn năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, cũng rất cường tráng, tinh lực dồi dào, vừa nói là sẽ dông dài không thôi. Thiên Mạch bị thương, kỳ thật không nghiêm trọng lắm. Đêm hôm ấy mũi tên bị mạn thuyền ngăn cản một chút, rạch cho cô một đường. Thiên Mạch để Tang dùng tay miêu tả độ dài cho cô nhìn, cảm thấy cũng không tính là dọa người. Cô đoán là mũi tên không sạch sẽ, nên mới gây sốt. Tang hiểu được chút y thuật, dùng vài loại thảo dược không gọi nổi tên, thoa lên lưng cho Thiên Mạch, lại nấu cho cô loại nước thuốc không biết là gì, vừa đen vừa đắng, cô uống vào xong lông mày cũng díu hết lại.
Không ngờ, thuốc kia mười phần hữu hiệu, Thiên Mạch ngủ một giấc về xong, đã hạ sốt.
Miệng vết thương trên lưng cô, cũng dễ băng lại, Thiên Mạch không thể động đậy nhiều, luôn ở trong khoang thuyền.
Nhưng cô cũng không rỗi.
Đầu tiên, tiếng Sở cuả cô mặc dù miễn cưỡng có thể đạt tới trình độ cò kè mặc cả với Sở vương, nhưng vẫn vất vả, về sau cơ hội giao lưu cùng người khác tăng lên, học nhiều thêm một chút không có gì xấu. Tiếp theo, cô cảm thấy hiểu biết của mình với thời đại này còn chưa đủ nhiều, mặc dù tri thức lịch sử có một ít, nhưng là quá phân tán, nhất định phải có niên đại cụ thể mới có tác dụng.
Đáng tiếc Tang cũng không biết nhiều lắm, chỉ có thể nói cô biết Sở vương tên Lữ, lại không thể viết chữ giao lưu, chuyện khác, lại ậm ừ nói không ra.
May sao, có tự nhân Cừ.
Hắn thường xuyên đến thăm Thiên Mạch, là người hòa khí, cũng biết chữ.
“Miếu hiệu của Tiên vương?” Tự nhân Cừ thấy cô dùng than củi viết chữ trên ván gỗ, kinh ngạc. Cái cô kỳ quái này, hỏi cái gì không hỏi, lại hỏi miếu hiệu tiên vương? Hắn không thể tưởng tượng, nhưng vẫn nhận than củi, viết một chữ “Mục” lên trên.
Thiên Mạch nhìn chữ kia, trong lòng bỗng nhiên xé mây thấy trời.
Sở Mục vương.
Quân vương cổ đại, sau khi chết sẽ có miếu hiệu, người sau sẽ dùng miếu hiệu để gọi họ. Sở quốc bắt đầu từ Vũ vương, không tuân theo phong hào Chu triều, tự phong là vương, sau tên quốc quân đều có miếu hiệu. Thiên Mạch nhớ, Sở Mục vương thanh danh không tốt lắm, bởi vì ông ta gϊếŧ phụ thân mình là Thành vương. Mà sau Mục vương, là… Trang vương.
Thiên Mạch mơ màng.
Sở Trang vương. Đó là một danh nhân, dù là người học không tốt lịch sử, cũng sẽ biết một hai chuyện về người này.
Nổi danh nhất, là điển cố “Một tiếng hót lên làm kinh người”.
Có một vị quốc quân trẻ tuổi, ngày ngày sa hoa hưởng lạc, không màng quốc sự. Một ngày, một vị đại thần hỏi ông ta, có một con chim lớn, ba năm không nhúc nhích, không bay cũng không hót, đó là chỉ chim gì? Quốc quân nói, con chim này, không bay thì chớ, khi bay là đến tận trời, không hót thì thôi, hót một cái là kinh người.
Điển cố này có hai xuất xứ, một là Tề Uy Vương, một cái khác, chính là Sở Trang vương. Khi Thiên Mạch còn nhỏ, ông kể chuyện cho cô nghe. Thiên Mạch còn nhớ, trong phiên bản Sở Trang vương, vị đại thần khuyên can kia tên là Ngũ Cử…
“… Vị Ngũ đại phu này, tên họ là gì?”
“Không biết, người khác gọi hắn là Ngũ đại phu…”
Thiên Mạch bỗng dưng nhớ tới vị đại thần bên người Sở vương kia, trố mắt không thôi.
Tự nhân Cừ thấy cô thần sắc quái dị, cho là cô gái này này có khi bệnh đến choáng đầu, lắc đầu, đi ra ngoài.
Tang đi tới, sờ sờ trán cô, xì xào nói một tràng, đuổi cô về giường nghỉ ngơi.
Thiên Mạch tựa vào đệm giường, trong đầu vẫn là những câu chuyện kia.
Cô nhớ vị Sở Trang vương này, thành tựu khiến người ta chú ý nhất là trị quốc và quân sự. Y cả đời chinh chiến, đối kháng cùng Tấn quốc phương bắc, trở thành một trong Xuân Thu Ngũ Bá. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt, Thiên Mạch không nhớ được. Trong lòng không khỏi có chút hối hận, năm đó lúc thi đại học, ông đã từng hỏi cô có muốn học lịch sử hay không, đi theo con đường nghiên cứu của ông. Thế nhưng Thiên Mạch cảm thấy không hứng thú lắm, cuối cùng tổng hợp điểm số và tiền đồ, lựa chọn con đường kế toán.
Sở Trang vương Sở Trang vương… Thiên Mạch đọc ba chữ này, nhớ tới đánh giá sau này khen y quyết chí tự cường hùng tài đại lược các thứ các thứ, lại nghĩ tới người kia, có một cảm giác tế nhị. Cô không chút nghi ngờ một người có tâm kế có thể thành công sự nghiệp, nhưng muốn cô ôm thái độ ca ngợi giống trong sách, rất khó.
“… Tối nay, ngươi ở lại…” thanh âm thật thấp của y đêm đó như còn bên tai.
Thiên Mạch khóe miệng hếch lên, nghĩ thầm, nếu nói y ham chơi háo sắc, thì lại là đúng cực kì.
** ***
Sau khi Sở vương rời đi, không còn đến khoang thuyền của Thiên Mạch.
Hai ngày sau, vết thương của Thiên Mạch đã khá nhiều. cô cảm thấy mình ở trong khoang thuyền đã đến mức sắp mốc meo, Nói với Tang, cô muốn ra khoang thuyền đi lại một chút. Tang nhìn vết thương cô một cái, không phản đối, mang tới một bộ quần áo, mặc vào cho cô.
Quần áo thời đại này, vừa rộng vừa dài, vạt áo quấn quanh hai lần, cơ hồ chạm đất. Thiên Mạch vốn không quá quen, lúc đi ra cửa khoang thấp bé, hơi vướng chân vướng tay. Đợi đến khi ra đến ngoài khoang thuyền, gió sông thổi tới, tay áo cô bay lên, tựa như gió có thể sẽ bay lên bất cứ lúc nào.
Được chứng kiến tàu thuỷ hiện đại, chiếc thuyền này trong mắt Thiên Mạch, cũng không lớn lắm. cô đi đến lên mép thuyền, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai bên bờ đồi núi chập trùng, rừng rậm rậm rạp. Hiểu biết về địa lý của Thiên Mạch không tính là tệ, cảm nhận phương hướng cũng không tệ. Bọn họ rời khỏi núi Đồng Lục, hẳn là luôn dọc theo Trường Giang chạy về tây, giờ, là tới đâu?
“Hạ.” Tang nói với cô.
Thiên Mạch lơ mơ, nghĩ ngợm, cô cũng không nhớ có địa danh này.
Đang ngắm nhìn, sau lưng bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nói, cô quay đầu, thấy Sở vương, ngẩn người.
Y mặc quần áo bình thường, có vẻ bình dị gần gũi, lại vẫn có chút khí chất uy nghiêm.
Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Mạch nhìn y, nhất thời không biết nên làm gì.
“Mau hành lễ!” Tang vội vàng giật nhẹ y phục cô, thấp giọng nói.
Thiên Mạch hoàn hồn, học dáng vẻ của Tang, cúi đầu quỳ lạy với y.
“Không cần.” Sở vương thần sắc nhàn nhạt, nhìn Thiên Mạch một hồi, “Vết thương sao rồi?”
Thiên Mạch đã quỳ được một nửa, đành phải lại thẳng người, nói, “Đã không còn đáng ngại.”
“Vốn là không có gì đáng ngại.” Sở vương nói, “Mấy ngày nữa đến Dĩnh, sẽ xuất chinh, có thể đi đường không?”
Thiên Mạch âm thầm trợn mắt một cái.
“Đi được.” Cô nói.
Sở vương “Ừ” một tiếng.
Thiên Mạch cúi đầu đứng một hồi, phát hiện Sở vương cũng không hề có ý tiếp tục nói.
Cũng không có ý muốn rời khỏi.
Cô hơi nâng mắt, phát hiện y cũng đưa tay đỡ trên mạn thuyền ngắm phong cảnh, như cô làm vừa rồi.
Trong lòng quýnh quáng. Giờ thế nào đây? Cô cũng muốn ngắm phong cảnh mà, y đứng ở đây, cô ngắm thế nào? Chẳng lẽ muốn cô cứ cúi đầu đứng ở bên cạnh thế này hay sao?
Thiên Mạch nhìn về Tang, thấy bà an an ổn ổn đứng đấy, tựa hồ đã sớm quen. Thiên Mạch nhíu nhíu mày, cô cũng không muốn hầu hạ Sở vương như một con nha đầu, hay tìm cớ gì rời khỏi là được…
“Đứng đấy làm gì? Không phải ngươi cũng muốn ngắm cảnh à.” Sở vương đột nhiên nói.
Suy nghĩ của Thiên Mạch bị đánh tan, nhìn y, đành phải chuyển tới mạn thuyền, đứng bên cạnh y.
** ***
Có người nói, có chơi vui hay không, trọng điểm không phải chơi ở đâu, mà là chơi với ai. Thiên Mạch cảm thấy câu nói này thực sự rất đúng.
Như bây giờ.
Lúc trước cô ngắm cảnh, đó là ngắm cảnh. Sau khi bên cạnh có thêm một Sở vương, ngắm cảnh liền biến thành một chuyện kỳ quái. Núi xanh mơn mởn, bao nhiêu dã thú nguyên thủy thời hiện đại chỉ có thể thấy trong phim phóng sự lướt qua trước mắt, Thiên Mạch cũng không thể tập trung tinh lực, bởi vì thực sự không thể xem nhẹ sự tồn tại của người bên cạnh này.
“Tự nhân Cừ nói, ngươi xuất thân Lâm thị?” Sở vương hỏi.
Thiên Mạch biết ý y. Y hỏi là thị*, không phải họ, dụng ý là xác định lai lịch của cô.
*[氏]; là xưng hào hệ thống tông tộc của quý tộc cổ đại
“Không, tôi họ Lâm.” Thiên Mạch thẳng thắn nói.
Sở vương kinh ngạc, “Thiên hạ không có họ Lâm.”
“Có, tôi họ Lâm.”
Sở vương nhìn cô khuôn mặt kiên định, có chút im lặng.
“Công thϊếp Mạch, ” Tiểu Thần Phù nói, “Ngươi có biết tội khi quân?”.
Thiên Mạch nhìn hắn, nói, “Đây là lời nói thực, thiên hạ lớn vậy, há biết tất không có họ Lâm?”
Tiểu Thần Phù không ngờ cô dám phản bác, đang muốn răn dạy, Sở vương lại phất phất tay, để hắn lui ra.
Y bị khơi lòng hiếu kỳ, định hỏi đến cùng, “Công thϊếp Mạch, ngươi biết viết chữ, phải không?”
“Đúng.”
“Ngươi viết là chữ Sở.” Sở vương ý vị thâm trường, “Ngươi nói quả nhân hay, người nào dạy ngươi chữ Sở?”
“Tổ phụ tôi.”
“Ông là người Sở?”
Thiên Mạch nghĩ ngợi, nói, “Xem như vậy.”
“Một người Sở, dạy ngươi chữ Sở, lại không dạy tiếng Sở?”
Thiên Mạch ngượng ngập: “Đúng.”
Sở vương giống như cười mà không phải cười, ánh mắt nghiền ngẫm. Y cho người lấy tới bút mực và mộc độc, đưa cho Thiên Mạch, “Viết tên họ ngươi xuống đây.”
Thiên Mạch ngẩn người, nhận lấy, theo lời làm theo. Cô từng luyện thư pháp, mặc dù bút lông thời đại này dùng có chút không quen, nhưng đại để không khó khăn gì.
Sở vương nhìn chữ viết thanh tú bên trên, “Lâm…” Y đọc, cau mày một cái, “Đằng sau là cái gì đây? Chữ man hoang hay sao?”
Thiên Mạch nhìn thần sắc y, một lát sau, bỗng nhiên hiểu.
Ông đã từng nói tên của cô, sớm nhất được thấy trong sách sử triều Hán, mà thời đại này sớm hơn triều Hán rất lâu, chỉ sợ y sẽ không nhận ra.
Đông tây là Thiên, nam bắc là Mạch.
Thiên Mạch một lần nữa viết chữ “Lâm”, bên cạnh quét ngang một đường, nói, “Thiên.” Vẽ tiếp đường thẳng, nói, “Mạch.”
Cô nhìn qua Sở vương, rất có cảm giác ưu việt cười cười, chỉ vào chữ trên mảnh gỗ, nói: “Lâm Thiên Mạch.”
Sở vương nhìn ánh mắt cô sáng ngời, từ chối cho ý kiến, nhưng không có hỏi lại.
Sau, y quay người, giao mộc độc cho Tiểu Thần Phù, “Gió nổi lên rồi, có lẽ sẽ có mưa, bảo thuyền nhân gấp rút, tìm nơi sóng bình tránh mưa.”
Tiểu Thần Phù đáp lời, liền đi truyền lệnh.
Thiên Mạch nghe y nói vậy, ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên, vài đám mây đen chồng chất trên đỉnh đầu, mắt thấy sắp thay đổi thời tiết.
Gió mang theo hương vị nước mưa, càng thêm mãnh liệt, Thiên Mạch đang muốn trở lại khoang thuyền, ánh mắt bỗng nhiên bị một ngọn núi xa xa hấp dẫn. Nó cũng không cao, chiếm cứ bên bờ sông, hình dạng kia có mấy phần quen mắt, tựa như…
Thiên Mạch trong lòng hơi động, vội vàng lại nhìn về phía một bên sông khác.
Một tòa núi khác đứng sừng sững nơi đó đó, tựa hồ xa xa tương vọng, mặc dù không có lầu cao làm bạn, bóng dáng ngày thường quen biết kia, lại giống như mãi mãi bất biến.
Thiên Mạch kinh ngạc nhìn qua, tim đập thình thịch. Thuyền đón gió mà đi, xuyên qua hai ngọn núi, Thiên Mạch biết rõ, vị trí này, là một cây cầu lớn.
“Cô gái kia đang làm gì vậy?” Hạt mưa lớn chừng hạt đậu đánh xuống, mọi người nháo nhào tránh né, lại thấy Thiên Mạch vẫn đứng ở đầu thuyền, không nhúc nhích.
Sở vương nghe vậy, quay đầu nhìn lại, hô một tiếng, “Công thϊếp Mạch!”
Thiên Mạch lại giống như không nghe thấy, vẫn đứng ở nơi đó.
Gió càng ngày càng mạnh, sóng gió nổi trên sông, thuyền lớn bỗng nhiên lay động. Thiên Mạch đứng không vững, cơ hồ ngã ra ngoài, may mắn có Sở vương chạy tới nên té nhào xuống boong thuyền.
“Không muốn sống nữa?! Muốn chết hay sao?!” Sở vương ngồi xuống, cả giận nói. Nhưng vừa dứt lời, lại phát hiện Thiên Mạch đang khóc, trầm thấp, giống một đứa bẻ tủi thân vô cùng, trên mặt không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Sở vương ngẩn người.
“Đại vương!” đám tòng nhân cầm áo tơi mũ rộng vành chạy tới, che nước mưa cho y.
Tang đỡ Thiên Mạch, muốn kéo cô về, lại nghe Sở vương nói, “Cô ta đi không được đâu.”
Tang kinh ngạc, đã thấy Sở vương đứng dậy, vươn cánh tay ôm lấy Thiên Mạch, đi vào buồng nhỏ trên tàu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tư Mỹ Nhân
- Chương 11