Chương 5: Đàn ông như một đồng tiền xu
“Au… aiss… Móa!” Tần Cáp đấm mạnh xuống giường, rút thứ vừa thô vừa cứng cắm trong hoa cúc ra.
Mịa! Ai bảo ấn gậy rung vào sướиɠ lắm! Sướиɠ chó nhà nó! Hắn đây còn chưa bật rung mà đã đau như vậy, nếu cho rung thì có mà nứt luôn à!
Tần Cáp xoa hoa cúc vừa đau vừa xót, nghĩ thầm: “Nếu như có đồ thật thì tốt rồi.” Như vậy hắn cũng không cần mua những thứ lạnh cứng như vầy nữa.
Chỉ cần nghĩ tới một thứ vừa nóng vừa cứng cắm vào cơ thể hắn, còn có thể nở to, nhét hắn đầy ắp…
Mặt Tần Cáp bắt đầu nóng rần, chỗ sâu trong cơ thể vừa bị dụi tắt giờ lại nhen nhóm…
Nhưng Tần Cáp cũng biết cơn mơ hão này hoang đường cỡ nào. Chỉ với việc hắn là mầm non duy nhất 3 đời con một nhà họ Tần thì đã biết, hắn cả đời đừng nghĩ tới chuyện ‘come-out’.
Không sai, Tần Cáp là một HOMO, còn là loại thuần 0 (
thụ). Hắn cũng không biết tính hướng của mình vì sao lại không giống người thường. Có thể là từ nhỏ đã vậy, có thể là lúc học cấp 2 bị một thiếu niên như hoa như ngọc dẫn sai đường, cũng có thể là năm ấy học nấu ăn ở Tân Đông Phương, hoàn cảnh xô đẩy xung quanh toàn đàn ông đích thực.
Bạn có biết tỷ lệ nam nữ trong Tân Đông Phương kinh khủng thế nào không? Tất cả chính là một trường học hòa thượng!
Lớp làm bánh kem còn may, gái vẫn kha khá. Nhưng lớp làm món cay Tứ Xuyên… lớp học của Tần Cáp, chỉ 2 nữ sinh thôi cũng là con số lớp khác cầu không được rồi! Hơn nữa, hai nữ sinh duy nhất này… Giới tính cũng chỉ để đó trên hộ khẩu với giấy CMT của các cô thôi.
Trong hai người, một người thì chiều cao đừng nói, thể tích ấy… chỉ là bề ngang thôi mà cũng phải hai tên đứng sóng vai với nhau mới bằng được. Còn người kia, khổ người thì không thành vấn đề, nhưng… bạn có thể chịu được một cô gái có tính cách phóng khoáng như đàn ông nhưng bạn có thể chịu được một cô gái tính cách phóng khoáng như đàn ông còn cạo trọc đầu không?
Người ta nói, lúc yêu đương tốt nhất là thời kỳ đi học, cho nên đàn ông cả trường Tân Đông Phương đều trường kỳ nằm trong trạng thái ‘đói khát’. Những người đã yêu rồi thì còn may, nghĩ tới dạng như hắn và Mộc Tử Duy, sau khi hết lớp mẫu giáo thì chưa nắm tay cô gái nào… Ngay cả cơ hội yêu sớm cũng không có.
Mà con gái bên cạnh ngày càng ít đi, chờ đến ngày phản ứng được thì Tần Cáp đã trở thành dạng chỉ nhìn đàn ông lõa thể mới ‘cứng’ được.
Tần Cáp buồn bã muốn thở dài một hơi, nhưng không đợi hắn hiếm khi văn nghệ xong, di động đã vang lên bài ‘bài hát vặn eo’.
“Vi undrar är ni redo att vara med.
Armarna upp nu ska ni få se.
Kom igen.
Vem som helst kan vara med.
Så rör på era fötter.
Oa-a-a ~~”.
Cầm lên nhìn ── tin nhắn của Mộc Tử Duy: Anh Tần, anh biết hoa cúc và dưa leo có quan hệ gì không?
“Khụ khụ, khụ ──” Tự dưng bị dọa, Tần Cáp bị sặc nước miếng của mình.
Có lẽ hắn biết cậu nhóc làm sao rồi, tất cả của tất cả đều phải trách cái tin ‘tìm bạn trăm năm’ chết tiệt kia, không, nên trách mấy hủ nữ và tieba vô lương tâm kia. Có thể… bản thân mình cũng có một phần.
Hôm đó, cậu bạn Mộc Tử Duy ý nghĩ nông nổi chợt hỏi hắn “Làm sao mới tìm được một người vợ trong vòng 1 năm giờ”, hắn nửa giỡn đáp một câu “Vào tieba tìm bạn trăm năm đi”. Sau đó, Mộc Tử Duy ngờ nghệch đi thật.
Mộc Tử Duy rất ngốc, rất lùn, rất trong sáng. Trong sáng tới mức vào Tân Đông Phương, sống cùng một đám đàn ông cẩu thả mới biết, cái gì là AV. Thằng nhóc này trước đây chỉ biết những thứ tranh vẽ không tốt này gọi là “Hoàng Phiến (
khiêu da^ʍ, đồi trụy)”, hơn nữa cũng chỉ dừng lại ở mức biết đến mà thôi. Chỉ như kiểu bạn biết triều Đường có một hoàng đế Đường Trung Tông vậy, chỉ biết thế thôi, ngay cả việc lão tên thật là gì, cha mẹ là ai cũng không rõ.
Nhưng Tần Cáp có dự cảm, cậu nhóc thuần khiết cũng sắp khó giữ được. Đều là tại tieba kia!
Nếu tình thế đã tới thời khắc nguy cấp gấp gáp kia…. Tần Cáp quyết định…. Tự nhiên phải trợ giúp một phen mới được.
Tần Cáp trộm cười, nhanh chóng ấn phím: sữa đậu(1),
chú lấy một đồng tiền xu ra là chú sẽ hiểu.
(1) sữa đậu là biệt danh của Mộc Tử Duy, vì bên Trung có một nhãn hiệu sữa đậu là sữa đậu Duy Duy mà tên thường gọi của MTD là Duy Duy nên bị gọi thế.Hắn có thể tưởng tượng, Mộc Tử Duy tìm được đồng tiền xu, khuôn mặt đờ đẫn cả năm không đổi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Một lát sau, chắc cũng đủ lục lọi tìm được đồng tiền xu, lại nhìn kỹ vài giây, Mộc Tử Duy đáp lại: Một mặt là quốc huy, một mặt là ‘1 tệ’ và mẫu đơn, có liên quan gì tới hoa cúc và dưa leo sao?
Tần Cáp cười ngất: Anh bảo chú xem tiền mới! Tiền mới ấy, cái tên vô dụng nhà chú!
Mộc Tử Duy lại đi tìm một đồng tiền xu mới ra. Một mặt là ‘1’ rất lớn, một mặt là một đóa ‘hoa cúc’.
“Thấy hoa cúc rồi, không tìm được dưa leo.”
“… Cậu xem số ‘1’ chính diện kia, giống dưa leo không?”
Mộc Tử Duy nhìn tiền xu một chút, giống sao? Dưa leo cũng không phải hai đầu và giữa đều thô như nhau.
Chỉ thấy Tần Cáp lại gửi tin nhắn tới: đàn ông giống như một đồng tiền xu, mặt trước là dưa leo, mặt sau là hoa cúc. Nói vậy chú đã hiểu chưa?
Phía trước? Phía sau? Dưa leo? Hoa cúc?
Mộc Tử Duy hình như đã hiểu, mà cũng hình như không hiểu. ‘Mặt trước giống dưa leo, nhưng mặt sau… không phải nên giống màn thầu sao?’
Tần Cáp bực muốn phun máu.
“Cái tôi nói là hậu môn phía sau ấy! Là hậu môn a chú hiểu không, cái tên vô dụng!”
Thì ra là… A.
Mặt Mộc Tử Duy hơi nóng, không biết vì sao nói tới chỗ ấy… Ừ, so với nói về thứ đằng trước càng làm người ta xấu hổ hơn. Nhưng người trong tieba kia kỳ thiệt đấy, sao lại có con gái cứ hơi một tí là nói… chứ?
Sau đó… khó hiểu lại nghĩ tới những bài post và hình ảnh kỳ quái ấy. Dưa leo, hoa cúc.
Dường như đã biết mình nói tới chuyện gì rất ghê gớm rồi?
“Được rồi, sữa đậu, tin ‘tìm bạn trăm năm’ của chú thế nào rồi? Không bị dọa chứ.”
“Vẫn ổn. Ừm, công việc tìm thấy rồi, mai có thể đi làm.” Với lại trông mặt mũi chủ thuê rất tốt, đàn ông nuôi trẻ con chắc cũng không tệ.
“Ui?!! Tìm được rồi? Lấy được lương là phải khao đấy nhá!”
“Ừ.” Đến lúc đó có lẽ nên mời Quan Tiểu Cẩn giới thiệu công việc cho cậu và chủ thuê Quan Chước ăn bữa cơm? Nhưng hình như mình ngày nào cũng làm cơm cho Quan Chước rồi, nếu mời ăn cảm thấy cứ là lạ. Hay là mỗi ngày mình cứ cố gắng làm cơm thật tốt báo đáp lại đi.
Nghĩ đến Quan Chước, Mộc Tử Duy lại nghĩ tới chiều cao của hắn, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mỏi cổ rồi.
“Lớn lên cao như vậy, thật là sướиɠ!”
Nhớ hôm đăng bài, có người bình luận nói cậu lùn nên chắc dưa leo cũng ngắn, càng thêm ước ao được như Quan Chước kia.
“Trông cao như vậy, thứ ấy chắc cũng rất dài đi.” Mộc Tử Duy bùi ngùi, trở lại phòng khách, ngồi xuống trước máy vi tính, bật trình duyệt. Không biết vì sao lại đi click vào tieba xem bài post.
Lần này vẫn là manga, nhưng là kiểu manga tự do. Người bên trong thâm thấp, mặt tròn tròn, cánh tay bắp chân ngăn ngắn, thoạt trông rất dễ thương. Mặc dù thi thoảng không hiểu hắn đang nói gì, nhưng Mộc Tử Duy vẫn bị chibi của hai người tên ‘Thiên Chân’ và ‘Tiểu Ca’ hấp dẫn.
Lúc thấy mỏi mắt muốn tắt trang mạng đi, khóe mắt liếc thấy con chim cánh cụt (
QQ) ở góc phải bên dưới màn hình.
Mộc Tử Duy ngẫm nghĩ, click vào, gửi cho Tần Cáp một tin: Anh Tần, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết về dưa leo và hoa cúc.
Bên này, Tần Cáp đang muốn thử lại cái gậy rung vừa thô vừa cứng kia, đột nhiên QQ vang lên tiếng ‘tích tích’.
Khi hắn thấy tin kia và cái đầu (*) lắc lắc của Mộc Tử Duy, hắn cảm thấy tiền điện thoại của hắn không còn nhiều lắm, hắn đột nhiên không rõ hắn với Mộc Tử Duy rốt cục ai ngốc hơn ai….
(*) cái đầu: ở đây là hình avatar mặc định của tài khoản QQ, nếu không sẽ là ảnh avatar riêng.><><><><