Chương 13: Cái đuôi nhỏ

Lý Tranh nhíu mày, liếc nhìn bộ đồng phục y tá trong tay, bản thân cũng không biết đang tính toán gì bỏ vào ngăn kéo phòng thay đồ trong phòng ngủ.

Lúc Hứa Mộc Tinh tắm xong thì Lý Tranh cũng tắm xong ở gian phòng khác rồi, anh đang dựa ở cửa phòng ngủ lau tóc, quanh hông chỉ quấn một cái khăn lông lớn, cơ thể quanh năm được huấn luyện có thể so sánh như người mẫu, nhất là cơ bụng tám múi và đường nhân ngư ẩn mình trong khăn tắm, cái đó làm cho Hứa Mộc Tinh nhìn có chút thất thần.

“Này, hình như cô rất có hứng thú với cơ thể của tôi thì phải? Tôi cho cô xem một chút nhé?” Lý Tranh treo khăn lau tóc lên cổ vừa định tháo khăn tắm quanh hông.

“A! Biếи ŧɦái!” Hứa Mộc Tinh hét lên che mắt lại.

Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, Hứa Mộc Tinh nhẹ nhàng hé các ngón tay ra, nhìn qua kẽ tay.

Gì chứ! Mặc dù cởi khăn tắm rồi nhưng bên trong có mặc qυầи ɭóŧ.

“Hứa Mộc Tinh, tôi có thể cho rằng vẻ mặt bây giờ của cô là thất vọng không?” Lý Tranh cười hỏi.

“Đồ tâm thần, mặc quần rồi anh còn quấn cái quần què gì nữa. Lau tóc cho bà cô đi.” Cô gái ném khăn lông trong tay cho người kia, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.

“Chẳng qua là tôi xem TV thấy nam chính trong đó quấn khăn rất quyến rũ thôi sao, cho nên mới muốn thử xem. Cô không thấy ban nãy cô nhìn tôi nuốt nước miếng à.” Lý Tranh hi hi ha ha lau tóc giúp cô.

“Sau này lúc ở nhà không được lộ quá hai phần ba bộ phận cho phép! Anh hiểu chưa!”

“Nghe rồi, nghe rồi. Sau này lúc ở nhà tôi đều sẽ quấn kĩ, đầu cũng trùm khăn luôn, giống như phụ nữ Ả Rập, được chưa?”

Hứa Mộc Tinh cười: “Còn nữa, sau này lúc tôi đang ăn không được nói những câu kì lạ, ăn không nói, ngủ không nói, hiểu chưa?”

“Người ta ngủ không nói lời nào là bởi họ đang làm chuyện xấu hổ không có cách nào nói được ấy! Còn hai chúng ta không phải nên đắp chăn bông nói chuyện trong sáng hay sao? Sao lại không nói gì? Đó là cô muốn…” Lý Tranh liếc nhìn Hứa Mộc Tinh đầy thâm ý: “Ai chà, người ta vẫn chưa chuẩn bị xong đâu, cô thật sự muốn như vậy sao? Được thôi!”

Hứa Mộc Tinh nhéo mạnh eo Lý Tranh: “Lý Tranh, sau này anh liệu mà giữ mồm giữ miệng đấy!”

“Ái, sau này tôi sẽ bảo Tiểu Hồ đến canh chừng mồm miệng cho mình.” Tiểu Hồ là lính cần vụ của Lý Tranh.

“Được rồi, bà cô đây muốn đi ngủ, anh đi đi.2

“Thật nhẫn tâm mà, dùng xong rồi muốn đuổi người ta đi, bà cô ơi, người ta cho cô thị tẩm được không?”

“Không được, Lý Tranh, chả phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao!”

Lý Tranh cũng không đáp lại, yên lặng bò lên giường, vén chăn lên, âm thầm liếc mắt nhìn cô gái: “Hứa Mộc Tình, bây giờ cô chả đáng yêu tẹo nào, lúc bé khi cô chui vào chăn của tôi tôi làm gì lắm lời như vậy đâu.”

“...” Hứa Mộc Tinh bất lực không cái nổi, mạch suy nghĩ của người này mãi mãi không bao giờ giống với không gian suy nghĩ mình, vì thế cô đặt khăn mặt lên giá, tắt đèn rồi nằm ở phía bên kia giường.

Mãi đến khi hô hấp của Lý Tranh đã đều đều giống như đã ngủ say, Hứa Mộc Tinh mở miệng: “Lý Tranh, hôm nay cảm ơn anh, tôi rất cảm động.”

“Ừ, cô thích là được, cho dù thế nào đi nữa cô cũng đã là vợ tôi rồi, không thể để cho cô không có chút ấn tượng nào về lễ cưới được.” Lý Tranh nghiêng người sang, ôm lấy cô vào lòng, vỗ nhẹ hai cái: “Ngủ đi.”

Hứa Mộc Tinh nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của người đàn ông, cô nghĩ lại lúc trao nhẫn trong lễ cưới hôm nay, Lý Tranh phát đoạn video.

“Lúc tôi còn bé có một cái đuôi nhỏ đi theo sau mình, cái đuôi nhỏ đó là Hứa Mộc Tinh.” Trong video là giọng của Lý Tranh, hình ảnh xuất hiện là hai đứa trẻ tầm bốn năm tuổi, vẻ mặt cậu bé không vui lắm, cô bé thì đang khóc lớn.

“Tôi là đứa trẻ cầm đầu trong đại viện, tôi ghét nhất là chơi với con gái, kết quả cô bé đó lại như một thằng nhóc suốt ngày chơi nặn bùn, bắn bi, đánh nhau với chúng tôi, cô ấy chưa bao giờ quan tâm chiếc váy xinh đẹp của mình sẽ bị làm bẩn.” Hình ảnh thay đổi sang khuôn mặt lấm lem của cô bé mặc váy lôi kéo đứa bé trai cười hì hì khoe thắng lợi trò vật tay, vẻ mặt của cậu bé vẫn là không vui vẻ.

“Sau này chúng tôi trở thành bạn tốt với nhau, cùng khích lệ lẫn nhau, chơi đùa cùng nhau, lớn lên với nhau. Trong hình là đôi thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hai người đang bế một chú mèo nhỏ mỉm cười nhìn vào ống kính.

“Sau đó nữa, chúng tôi có những mối tình của riêng mình và cả những nỗi buồn, lúc đó mặc dù ít khi liên lạc với nhau nhưng nếu cần thì chúng tôi vẫn sẽ là người đầu tiên xuất hiện.2 Trong hình là ảnh chụp chung của hai người ở trước giáo đường mỗi dịp giáng sinh hàng năm, trong hình cô gái nhe răng cười nhìn về phía ống kính, cậu con trai thì khẽ mỉm cười nhìn về phía cô gái.