10:50 sáng.
Ngay khi bà Mina nói, bà đã mơ thấy chính mình.
Đỗ Duy dừng bút, không viết nữa.
Phía đối diện, sắc mặt của bà Mina trông rất khó coi, đôi mắt lờ đờ, tay chân run rẩy mất kiểm soát, như thể mắc bệnh gì đó.
Đỗ Duy biết đây là phản ứng tự nhiên của con người khi đối diện với những thứ kinh dị, khủng khϊếp.
Vì vậy, hắn thẳng thắn nói: "Bà Mina, hãy giữ bình tĩnh, nếu không cuộc đối thoại của chúng ta khó mà diễn ra suôn sẻ. Bà cũng đâu muốn làm con mình sợ."
Nói xong, Đỗ Duy nhìn cô bé tóc vàng cứ cúi đầu từ nãy đến giờ, không nói một câu. Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cô bé này quá bình tĩnh. Hoàn toàn khác với những cô bé ở độ tuổi này.
Sau khi nghĩ xong, Đỗ Duy bèn tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Đập ngay vào mắt là hình ảnh cơ thể của bà Mina quấn đầy một thứ dày đặc giống như tơ nhện màu đen, đương nhiên nó là hư ảo.
Mà con gái của bà, chính là đầu nguồn ...
Đỗ Duy nhìn thấy, khi cô bé tóc vàng kia cúi đầu xuống, trên người cô ta ẩn chứa một loại ác ý cực sâu.
"Hãy tiếp tục nói chuyện."
Đỗ Duy vô thức xoa xoa cây bút chì trong tay, bỗng nhiên nở một nụ cười.
Đồng thời, hắn rút lui khỏi trạng thái Quỷ Nhãn, không tiến vào giai đoạn thứ ba, thân thể sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.
Giờ hắn đang ở nhà, cho dù có ác linh, hắn cũng không cần lo cho sự an toàn của mình.
Lúc này, ở phía đối diện, bà Mina cũng không được lời nói của Đỗ Duy dẫn dắt khôi phục lý trí. Thay vào đó bà ta lững thững trên bờ vực sụp đổ, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi theo bản năng.
"Tôi... tôi... thưa anh... Người Đuổi Quỷ, tôi rất ..."
"Sợ?"
"Dạ, tôi rất sợ, rất sợ..."
"Vậy chúng ta nói ngắn gọn, bà mơ thấy mình chết sao?"
"... Dạ, 3 ngày nữa tôi sẽ chết."
"Tại sao lại là 3 ngày sau."
"Bởi vì tôi đã nhìn thấy quyển lịch."
"Vậy ... trong giấc mơ của bà, bà có nhận được ám thị nào không? Cũng giống như việc anh trai của bà chỉ vào cánh cửa, chồng bà muốn truyền tải thông điệp gì?"
"Không được nói……"
"Hả? Ý bà là sao?"
"Trong giấc mơ của tôi, ảnh ra hiệu suỵt với tôi, không được nói."
Đỗ Duy cau mày, hắn đang suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu ám thị
không được nói.
Ám thị mà Luke Conan Doyle báo cho bà Mina, trước khi chết là một cánh cửa. Dù khá khó hiểu, nhưng nếu liên tưởng đến việc ông ta đã bị ác linh gϊếŧ chết ngay tại nhà của mình, thì ám thị này thực ra rất dễ hiểu.
Thính giác, thị giác và một số phương pháp mở và đóng cửa. Thậm chí mời nó vào nhà, tất cả đều là những môi giới phát động ác linh gϊếŧ người.
Và chồng của bà Mina, chắc chắn có liên quan đến ác linh cuối cùng mà hắn đã gặp trên xe buýt.
Cũng là một cây trâm cài áo bằng vàng, nhưng không biết vì lý do gì, anh ta đã trở thành ác linh mà anh ta nhìn thấy. Và thông điệp anh ta muốn truyền tải có thể liên quan đến chiếc trâm cài áo bằng vàng.
Có phải là đoạn chữ trên cây trâm không?
……
Dừng suy tư.
Đỗ Duy nhìn bà Mina và nói với bà ấy bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Tôi đã nắm được tình hình. Bà Mina, không thể không nói, giấc mơ của bà rất khác thường. Qua lời kể của bà, tôi có thể chắc chắn rằng anh trai và chồng của bà đều đã chết trong tay của ác linh."
Bà Mina có chút kích động: "Cám ơn anh, Người Đuổi Quỷ, bên phía giáo hội chưa bao giờ tin những giấc mơ của tôi. Thậm chí bọn họ còn không đồng ý tiếp nhận chuyện này."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ truyền đạt cho giáo hội biết về chuyện của bà, nhưng vấn đề bây giờ là bà có thể chết. Giờ tôi cũng không biết ác linh đeo bám bà là thứ gì."
Khi nói lời này, hắn kín đáo đưa mắt liếc nhìn con gái của bà Mina, nhưng đối phương vẫn cúi gằm mặt, không có gì bất thường.
Hình như nó đang sợ điều gì đó ...
Bà Mina sửng sốt, hỏi: "Tôi nghe cha Tony nói rằng nghi lễ trừ tà có thể giải quyết vấn đề của tôi, đúng không ạ?"
Đỗ Duy lắc đầu: "Nguyên tắc là thế, nhưng trước tiên chúng ta phải xác nhận sự tồn tại của ác linh, tìm ra nó rồi mới có thể giải quyết. Dù là nghi thức trừ tà hay là phương pháp khác, tôi hy vọng bà có thể rõ ràng chuyện này."
"Nó liên quan đến thứ mà bà cảm thấy luôn đi theo bên cạnh bà, nhưng lại không thể nhìn thấy được."
Lúc này, ánh mắt của Đỗ Duy đang nhìn về phía con gái của bà Mina.
Hắn thất vọng khi thấy cô bé không có phản ứng gì, vẫn như một đứa trẻ tự kỷ.
Còn bà Mina thì không để ý đến hành vi này của Đỗ Duy, bà cau mày nói: "Nhưng sau khi bước vào nhà cậu, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó, như thể nó chưa từng tồn tại."
Thú thật, bà Mina cảm thấy nếu Người Đuổi Quỷ không phiền, bà có thể trả tiền nhà và thuê một căn phòng. Không cần quá lớn, chỉ cần hai mẹ con được sống.
Cảm giác an toàn khi ở nhà của Đỗ Duy là thứ mà bà không cảm nhận được trong thời gian gần đây.
Đỗ Duy không thể dễ dàng đồng ý, hắn rơi vào trầm mặc.
Hắn biết rất rõ, nếu có một ác linh ở bên cạnh bà Mina. Chắc chắn nó không muốn vào nhà của mình làm khách.
Nơi bị chiếm đóng bởi 2 ác linh có năng lực lan truyền khủng khϊếp, hơn nữa còn có một chiếc đồng hồ cổ kỳ lạ, cộng với Hunter là hắn ...
Cực kỳ an toàn.
Tất nhiên, ban ngày thì còn được, ban đêm thì khó nói.
Thấy Đỗ Duy im lặng, bà Mina cũng không dám quấy rầy Người Đuổi Quỷ, chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
Sau một thời gian, Đỗ Duy mới nói với bà: "Mời bà đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với bà."
"Dạ ... được."
Bà Mina đứng dậy cùng Đỗ Duy và vẫy tay với con gái: "Kelly, đi nào..."
"Không không không."
Đỗ Duy xua tay nói: "Bà Mina, ý tôi là bà và tôi. Còn về con gái bà, cứ để con bé ở lại đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bà Mina có chút lúng túng, nhưng cũng không nhiều lời: "Tôi hiểu."
Cô an ủi Kelly:
"Chờ một lát nha Kelly, mẹ sẽ về sớm, được không?"
Cô bé tóc vàng Kelly cúi đầu, thút thít: "Mẹ, con sợ."
"Đừng sợ, Kelly, nhà của chú Người Đuổi Quỷ rất an toàn."
……
Bên ngoài phòng khám tư vấn tâm lý.
Đỗ Duy đóng cửa lại, nói với bà Mina đang bối rối: "Chuyện tôi sắp nói có thể khiến bà rất khó chấp nhận, nhưng bà phải giữ bình tĩnh, được không?"
"Anh cứ nói."
Đỗ Duy hừ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Nếu tôi đoán không lầm, con của bà, Kelly... ừm, con bé có chút không bình thường."
"Sao?"
Bà Mina sa sầm mặt: "Thưa anh Người Đuổi Quỷ, gần đây Mina đã chịu nhiều đả kích, rất hay hoảng sợ, nhưng vẫn bình thường."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Vậy thì bà Mina, bây giờ bà còn cảm nhận được cái thứ vô hình đó không?"
"Chuyện này…"
Sắc mặt của cô Mina bỗng chốc trở nên rất xấu xí, cô lùi lại vài bước, lắc đầu nói: "Tôi không tin, Kelly rất ngoan, không thể là ác linh."
Đỗ Duy bình thản nói với bà ta: "Tôi nghĩ rằng bà đã hiểu lầm. Tôi không nghi ngờ cô bé là ác linh. Tôi chỉ cảm thấy con gái của cô đã bị quỷ ám."