Rời khỏi nhà thờ.
Đỗ Duy đang phì phèo điếu thuốc, đeo túi xách đi trên đường, trong đầu nghĩ đến Hunter.
Một tin xấu, và một tin tốt.
Tin xấu là giáo hội hiện tại và giáo hội của thế kỷ trước có thái độ hoàn toàn khác đối với Hunter. Họ gần như đề phòng và cảnh giác vì coi Hunter như những ác linh.
Nếu hắn tiết lộ mình đang bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, lại còn đang ác linh hóa. Hắn dám chắc, giáo hội sẽ cử người đến bắt hắn, hoặc thậm chí nhốt hắn vào nhà tù dưới lòng đất.
Tin tốt là bây giờ không ai biết chuyện này, cả Cha Tony dường như cũng không nhận ra biến hóa của mình. Ông chỉ nghĩ mình là một người bình thường bị ác linh ăn mòn, thỉnh thoảng tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Hay là…… làm Người Đuổi Quỷ dự bị.
Đúng!
Thân phận tạm thời của hắn là một nhân viên ngoài biên chế.
Còn về cách kiềm chế "It" - The nun. Cha Tony đã nói cho Đỗ Duy phương pháp, nhưng cần thời gian chuẩn bị.
Nó là một thứ đáng sợ hơn cả ác linh. Nó là một khái niệm kinh dị, tương tự như khái niệm về meme trong một số tiểu thuyết ...
...
"Ring ring ……"
Nhạc chuông của smartphone reo lên.
Đỗ Duy đang định đi bộ về nhà, bèn lấy smartphone ra, nhìn thấy người gọi là Alexis, không khỏi có chút đau đầu.
Hắn biết tại sao người đầu dây bên kia lại gọi tới. Thực ra sau khi ra khỏi xe, phát hiện thời gian hiển thị trên smartphone rối loạn, cùng với hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ Alexis.
À thì……
Hắn đã lỡ hẹn.
Trên xe buýt, smartphone có một đoạn thời gian rất dài không có tín hiệu. Để đề phòng xảy ra tình huống không thể kiểm soát, hắn đã rút sim ra.
"Hey ... Alexis, chào buổi sáng."
Đỗ Duy không thích liên lạc với những phụ nữ không phải bệnh nhân, hắn rất xấu tính, nói chuyện không biết lựa lời.
Vì vậy, giọng nữ ở đầu dây bên kia đầy châm biếm.
"Anh Đỗ Duy, bác sĩ Đỗ Duy, anh bận lắm đúng không? Hôm qua là buổi hẹn hò của chúng ta, còn anh đã làm gì? Suốt cả một ngày, em đã gọi cho anh hơn 20 cuộc, đừng bảo là anh cố tình làm vậy nha?"
Mí mắt của Đỗ Duy giật mạnh, vội vàng nói: "Anh có thể giải thích."
Alexis chế nhạo: "Giải thích? Anh giải thích thế nào? Mới buổi hẹn hò đầu tiên mà anh đã cho em leo cây. Theo cách nói của người phương Đông, anh chính là bồ câu vương.*"
*bồ câu vương: kẻ chuyên hứa hẹn, nhưng luôn thất hứa Đỗ Duy cười khổ: "Anh rất xin lỗi, nhưng anh không hề muốn mọi chuyện thành ra như thế này."
Alexis cười to: "Vậy hôm qua anh đã làm gì? Bộ anh không lên kế hoạch cho một ngày của mình hay sao? Anh không hề nhắn một lời nào, đột nhiên để cho một cô gái phải leo cây, có vẻ như anh đang ... Hừ, em không muốn nói những lời thô tục."
Đỗ Duy sửng sốt, nhưng hắn không hề tức giận.
Mặc dù hắn không có lỗi trong chuyện này, nhưng khách quan mà nói, Alexis là người bị hại. Còn hắn, lại đóng vai một thằng đàn ông cặn bã.
"Anh đang ở đâu, em tới tìm anh!"
Đỗ Duy nhìn con phố gần đó.
"Bắc Brook, Số 17 Phố đi bộ."
Alexis lập tức cúp máy, như thể muốn đến để hỏi tội.
Đỗ Duy thành thật đứng đó, may mà trời không đã tạnh mưa, bằng không thì, hắn chả khác gì một thằng ngốc.
...
Hút từng điếu một.
Những người đi bộ ngang qua đều nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ lạ, người châu Á này đã đứng đó cả nửa tiếng rồi. Nếu không phải thấy Đỗ Duy mặc toàn quần áo cao cấp, người ta còn tưởng hắn là thằng vô gia cư.
Lúc này, một tiếng phanh gấp vang lên.
Một chiếc Aston Martin One77 màu đen đậu trên phố, khiến nhiều người xuýt xoa và chú ý.
Chiếc One77 này là mẫu mới nhất, giá niêm yết khoảng 10 triệu đô la. Hơn nữa có tiền cũng khó mà mua được, muốn mua phải đặt trước một năm.
Có khả năng mua được một chiếc siêu xe mắc như vậy, được coi là người thuộc giai cấp hàng đầu trong xã hội ở New York.
Đỗ Duy liếc nhìn chiếc xe, là loại mà cả đời hắn cũng không thể mua được, vậy nên hắn không chú ý tới nữa.
Hiện giờ hắn gần như khánh kiệt sau khi mua chiếc đồng hồ cổ kỳ lạ của Alexis.
Trong thời gian này, ngoài việc cố gắng giải quyết những phiền toái trên người. Hắn còn định kiếm tiền, và liên lạc với những bệnh nhân đã từng khám trước đó.
Đột nhiên……
Giọng của một người phụ nữ mang theo chút oán giận vang lên, hướng về phía Đỗ Duy.
"Anh không chịu nhìn em một chút sao? Em không có chút quyến rũ nào sao?"
Đỗ Duy ngẩn người một lúc, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửa của chiếc xe Aston Martin One77 đã mở. Alexis ngồi trong xe, vẻ mặt cực kỳ khó chịu và uất ức.
"Đây là xe của em?"
Đỗ Duy hơi bối rối, hắn nhớ lần trước Alexis đến phòng khám tư vấn của mình. Cô ấy đã lái một chiếc BMW M4 mui trần chưa có biển số ...
Alexis khó hiểu nói: "Sao anh lại có câu hỏi kỳ lạ như vậy, mau lên đi. Em không muốn người khác cứ nhìn mình như nhìn một con khỉ, thật khiến người ta khó chịu quá đi!"
Đỗ Duy giật giật khóe miệng, đi tới, ngồi ở ghế phụ lái, đóng cửa lại.
Alexis đạp ga, chiếc One77 giống như một bóng ma màu đen, chạy xe trên phố khiến nhiều người phải đứng nhìn.
Nhìn trang trí xa hoa trong xe, Đỗ Duy ngồi ở ghế phụ lại, không kìm được hỏi: "Chiếc M4 mui trần lần trước em lái đâu rồi?"
Alexis thản nhiên nói: "À, anh nói chiếc xe đó hả, em đã lái nó một lần và thấy nó không ổn nên đã ném nó vào gara."
Ném vào gara ...
Chỉ lái một lần ...
Đỗ Duy luôn cảm thấy mình không thiếu tiền, nhưng khi nghe những gì Alexis nói, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc phức tạp, không thể diễn tả được.
Hóa ra chiếc xe mới không có biển số đó đã...
"Mà nè, anh không định giải thích gì với em sao?"
Alexis nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng.
Cô ấy đã dành một giờ để trang điểm cho buổi hẹn hò ngày hôm qua, còn đặc biệt chi hơn 100.000 đô cho một chiếc váy mới và đặt chỗ trước tại một nhà hàng cao cấp nhất dành cho các cặp đôi ở trung tâm thành phố New York.
Nhưng người đàn ông này đã làm gì?
Lại dám cho mình leo cây ...
Nghe được lời của Alexis, Đỗ Duy lúng túng nói: "Anh rất xin lỗi... bởi vì còn có việc khác, cộng thêm một số tình huống đột xuất, cho nên mới lỡ hẹn..."
"Hóa ra là như thế này ... còn có những thứ khác, thảo nào."
Alexis ồ lên một tiếng, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt thâm thúy.
"Vậy đối với anh, những thứ khác còn quan trọng hơn cuộc hẹn hò của chúng ta?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ một ý nghĩa nào đó thì đúng là vậy, vì vấn đề này đối với anh thật sự rất quan trọng."
Alexis bất mãn nói: "Thôi được rồi, em sẽ tha thứ cho anh. Nhưng em hy vọng sau này khi anh lại gặp loại chuyện như thế này, anh có thể báo với em một tiếng, để em không phải chờ đợi như một con ngốc ngồi đợi suốt một ngày. Anh có biết không? Đám nhân viên phục vụ chết tiệt đó muốn đặt một con búp bê ngay đối diện em. Họ muốn chế nhạo em sao?"
Đỗ Duy không trả lời, nhìn hướng xe đang di chuyển, hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"
"Tất nhiên là hẹn hò. Mà này, anh chuẩn bị quà cho em chưa?"
Vừa nói xong, Alexis lại nói tiếp: “Em cũng đã đến nhà anh và muốn tặng quà cho anh. Nhưng thấy trước cửa ngay cả hộp đựng đồ cũng không có, em chỉ có thể để lại lời nhắn. Em đoán anh có thể nhìn thấy nó khi trở về!"
"Nè? Đỗ Duy sao anh không nói gì hết vậy?"
"Sắc mặt của anh hơi tái nha, anh không khoẻ à?"