12:21, trưa.
Trước phòng khám tư vấn tâm lý.
Roy, Cô hàng xóm, đang đứng trước cửa, trên tay xách một chiếc túi ny lông màu đen căng phồng, có vẻ như bên trong đựng rất nhiều thứ.
Cốc cốc cốc ......
"Bác sĩ Đỗ Duy, anh có ở đó không? Em mua thuốc lá cho anh rồi đây."
"Bác sĩ Đỗ Duy? Anh ra ngoài lấy nè."
Đã gọi cửa hai lần, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.
Thú thật, Roy có ấn tượng mạnh với thân hình Đỗ Duy, nhưng lại không biết rõ hắn, chỉ biết hắn là bác sĩ tâm lý mới chuyển tới trong năm nay, rất đẹp trai và phong độ.
Loại đàn ông này rất thu hút phụ nữ, nếu như Roy chưa có bạn trai, chắc chắn cô ấy sẽ mạnh dạn theo đuổi Đỗ Duy.
Cốc cốc cốc ......
Gõ cửa thêm lần nữa, Roy xác định Đỗ Duy không có ở nhà, đành thất vọng thở dài.
Cô lấy gói thuốc lá từ trong túi ny lông ra, chuẩn bị nhét vào hộp thư treo cạnh cửa.
Nhưng rồi Roy từ bỏ ý định đó và viết một tờ giấy nhắn, nhét vào khe cửa.
[Thuốc lá ở trong nhà em, anh nhớ qua lấy nha]
Sau khi làm xong, cô xoay người rời đi, chiếc đầm đen dài tôn lên đường cong quyến rũ của cô, đẹp đến mê người. Ngoại trừ chiếc túi ny lông làm xấu cả khung hình, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô đều là Sεメy Lady.
Lúc này, tờ giấy nhét trong khe cửa dường như bị ai đó trong nhà lấy mất.
……
Cũng vào lúc này, tại nhà của Alexis.
Đỗ Duy miễn cưỡng ăn cơm trưa cùng người đẹp.
Tất nhiên, đồ ăn được Alexis đặt trước qua điện thoại và mua ở một nhà hàng gần đó.
Nếu không, Đỗ Duy có lẽ không dám ăn bữa cơm do người phụ nữ sang trọng, đẹp đẽ với làn da và thân hình được chăm sóc kỹ lưỡng này chuẩn bị.
"Alexis, em có chắc đúng 2:00 chiều sẽ ngủ không?"
Sau khi ăn xong, Đỗ Duy lau miệng, vừa nhìn cách bài trí trong phòng, vừa thản nhiên hỏi.
Alexis nở nột nụ cười quyến rũ: "Em chưa bao giờ giấu giếm anh điều gì, đúng không?"
Đỗ Duy im lặng một phút, sau đó gật đầu nói: "Ừ."
……
1:55, chiều.
Sau khi ăn xong, Alexis trở nên rất lười biếng, nằm dài trên sô pha, âu yếm nhìn Đỗ Duy.
Điều khiến cô có chút khó chịu chính là người đàn ông này vẫn chưa hề một lần liếc nhìn cơ thể cô, mà cứ mải nhìn mấy thứ ở trong nhà.
"Nếu anh thích đống đồ nội thất này, em sẽ tặng anh một bộ. Em nhớ hình như mấy cái sô pha và bàn cà phê trong nhà anh là do người môi giới bất động sản tặng cho anh lúc thuê nhà, đúng không?"
Đỗ Duy chuyển từ tư thế đứng sang ngồi, anh không quen dựa vào sô pha nên hơi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ đầu với Alexis.
"Không, anh rất thích đồ đạc hiện tại của mình, cũng không có ý định thay đổi."
Đây chỉ là cái cớ chứ nguyên nhân chính là vì không muốn để ai vào nhà mình, hay có bất kỳ liên hệ gì.
Vì chỉ có hắn mới biết 2 ác linh trong nhà đáng sợ như thế nào.
Đặc biệt là ác linh thứ hai, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu của nó.
Lúc này, Đỗ Duy kiểm tra thời gian trên smartphone: “1:58 PM ”.
Hắn bình tĩnh nói: "Còn 2 phút nữa."
Alexis chớp chớp mắt: "Dạ, 2 phút nữa em sẽ ngủ. Anh thật sự sẽ không làm gì em chứ?"
Đỗ Duy thốt lên 2 chữ khi xem thời gian trên smartphone: "Sẽ không!"
"Chà, thật khiến người ta thất vọng."
Alexis lộ vẻ tiếc nuối nhưng cô cũng yên tâm, đồng thời nhận thấy Đỗ Duy hình như không có đồng hồ, liên tục dùng điện thoại di động kiểm tra giờ, chợt nảy ra một ý.
Một trong những món quà yêu thích của phái mạnh chắc là một chiếc đồng hồ từ 1 thương hiệu nổi tiếng nhỉ?
Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cô, giây tiếp theo cô đã nhắm mắt lại, nằm ngay trên sô pha, thở đều đặn rồi đi vào giấc ngủ.
Trong khi đó Đỗ Duy cau mày, thần sắc khó hiểu hiện lên trên mặt.
"Em ngủ thật à? Alexis?"
Đúng 2:00 chiều.
Lúc này, cả ngôi nhà im ắng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của Alexis.
Đỗ Duy cất smartphone vào túi, sau đó bước đến chỗ Alexis, chăm chú nhìn cô.
Năm giác quan của một người rất nhạy bén. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người trong thời gian dài, người kia sẽ có cảm ứng, hoặc cảm thấy rất khó chịu.
Một số người, kể cả khi ngủ cũng phát sinh cảm ứng với những thứ ở bên ngoài.
Ví dụ, ánh mắt, chuyển động, v.v…
Tuy nhiên, Alexis vẫn nằm im không nhúc nhích, ngủ rất say.
Không có phản ứng của người bình thường.
Đỗ Duy nhíu mày: "Ngủ say? Sao lại đúng lúc này?"
Sau đó, hắn suy tư một lúc, đặt một tay lên vai Alexis, hắn bắt đầu với một cái chạm nhẹ, như thể đang vuốt ve một loại ngọc trơn bóng nào đó.
"Dậy đi Alexis."
Trả lời hắn chỉ có sự im lặng.
Đỗ Duy không khỏi thắc mắc, trạng thái này hoàn toàn không bình thường, giây đầu tiên có thể giao tiếp như người thường, nhưng giây sau đó đột nhiên gọi mãi cũng không tỉnh.
Trừ khi đó là một người chết.
Lúc này, trái tim của Đỗ Duy đột nhiên thắt lại, bên tai bỗng vang lên một tiếng rít vo vo đinh tai nhiếc óc buộc hắn phải cúi người bịt chặt hai tai, sắc mặt rất khó coi.
Hắn nghe thấy một âm thanh.
Tíc tắc tíc tắc ……
Đây là……
Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo tường.
Không biết từ khi nào, kim trên chiếc đồng hồ đã hoạt động trở lại và đang chầm chậm chuyển động.
Tíc tắc tíc tắc ……
Tíc tắc tíc ……
Đều đặn, kỳ lạ, cứng nhắc, máy móc.
Tất cả những tính từ dùng để miêu tả âm thanh chợt hiện lên trong đầu Đỗ Duy, một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt hắn.
Hắn nhìn thấy một bóng đen đứng sau chiếc sô pha mà Alexis đang nằm, nhìn mình với ánh mắt trống rỗng.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào bóng đen ấy.
Giờ phút này, quang cảnh căn nhà trong mắt Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.
Ánh sáng trở nên mờ ảo, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù âm u. Rất nhiều góc khuất trong phòng vốn đã âm u nay trở thành tối đen như mực, cứ như một cái miệng lớn vô hình, tỏa ra sự tàn độc.
Đỗ Duy cũng phát hiện, trên cơ thể của Alexis đang ngủ say như chết kia bỗng xuất hiện rất nhiều sợi tơ màu đen, hơi giống tơ nhện, liên kết với bóng đen kia, cứ như hai thứ là một thể.
“Ác linh?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tự hỏi trong lòng, rồi lại tự trả lời :
"Chắc không phải."
Lúc này, những gì Cha Tony nói khi rời nhà thờ hiện lên trong đầu hắn.
[Khi sức mạnh của ác linh ăn mòn bạn, bạn sẽ dễ bị chúng tấn công hơn. Khi sự ăn mòn ngày càng sâu sắc, cơ thể và tinh thần của bạn cũng sẽ trải qua một số biến hóa dị thường. 】
[ Mà giai đoạn thứ nhất, chúng ta gọi là Quỷ Nhãn]