Căn hộ Kinh Giao trong khu biệt thự ở Lâm Hồ.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ ở lầu ba có một nam nhân đang nằm, hai mắt bị miếng bịt mắt che lại, tay chân đều bị khóa trụ ở trên giường, lâu lâu lại phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu.
Lệ Minh Xuyên đi vào phòng ngủ, ngồi xuống giường, xốc chăn trên người nam nhân lên, cẩn thận xem xét, hắn biết nam nhân đang khó chịu vì cái gì.
Ngón tay Lệ Minh Xuyên lướt nhẹ trên đùi nam nhân, nam nhân khó nhịn khẽ run lên một trận.
Di động đặt ở đầu giường reo thật lâu, Lệ Minh Xuyên mới lười biếng nghe máy, "Sao?"
Đàm Thần trong điện thoại nói: "Chuyện là như thế nào vậy Xuyên nhi? Sáng sớm vừa dậy liền lo lắng gọi cho cậu đó, tối hôm qua cậu đem Diệp Đường đi đâu rồi? Người ta còn nguyên vẹn không đó?"
"Là ai kêu cậu hỏi đúng không?" Lệ Minh Xuyên chất vấn, động tác ở tay cũng không dừng lại, như không có chuyện gì vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên cơ thể nam nhân.
Nam nhân nức nở một tiếng, ngón tay giật giật, liền nắm chặt thành quyền nhưng một chút khí lực cũng không có.
Đàm Thần ngây ngô một giây, cuối cùng nói: "Cậu còn nhớ lúc trước tôi từng nói với cậu, tôi có một người anh em rất coi trọng Diệp Đường không? Người đó là Cự Thạch Tần Nham. Người ta đối Diệp Đường là thật lòng đó, đêm qua lúc cùng Diệp Đường đi ra, kết quả nửa đường bị cậu cướp người đi mất, chuyện đến cùng là như thế nào vậy?"
Lệ Minh Xuyên một phen bóp chặt nơi phía dưới của nam nhân, miệng ung dung nói: "Tôi nhớ rõ đã cảnh cáo cậu, nhắc nhở bằng hữu của cậu cách xa cậu ấy một chút."
Đàm Thần tự biết đuối lý, giải thích: "Phải, tôi biết mà, tôi cũng đã nói qua với Tần Nham rồi, tôi thề không phải tôi giới thiệu cho bọn họ biết nhau đâu! Nhưng quan hệ giữa bọn họ sao tôi có thể quản được đúng không, hơn nữa chuyện này là chuyện riêng của Diệp Đường mà nên tôi cũng không ngăn cản Tần Nham làm gì, Tần Nham nói từ tối hôm qua vẫn không liên lạc được với Diệp Đường, rất lo lắng, kêu tôi hỏi một chút tin tức của Diệp Đường."
"Diệp Đường đang ở chỗ tôi." Lệ Minh Xuyên thẳng thắn nói.
Đàm Thần ngửi ra sự khác thường, trực tiếp hỏi: "Sao cậu lại đem Diệp Đường đi?"
Lệ Minh Xuyên nhìn nam nhân trên giường, không đáp lại.
Đàm Thần đổi lại giọng nói, hỏi: "Xuyên nhi, cậu nói thật với tôi đi, cậu có ý với Diệp Đường đúng không?"
Thấy Lệ Minh Xuyên thủy chung trầm mặc, Đàm Thần nói: "Tôi nói cậu nghe, nếu cậu đối với Diệp Đường có ý kia thì hãy đối tốt với người ta, còn không có thì cho cậu ấy tự do đi, Diệp Đường ở bên cạnh ai cậu cũng đừng quản."
Lệ Minh Xuyên cúp điện thoại. Hiện tại muốn hắn đối đãi tốt với Diệp Đường, chỉ sợ đã muộn.
Lệ Minh Xuyên cầm công tắc lên, điều khiển thứ nằm trong cơ thể nam nhân, mắt nam nhân lập tức mở to.
"Nghĩ kỹ chưa? Tôi, hay là cái tên Tần Nham kia?"
Cả người Diệp Đường khó chịu muốn nổi điên, cậu biết sở thích Lệ Minh Xuyên có chút kỳ quái, nhưng chưa từng làm bừa như vậy, Lệ Minh Xuyên đem cậu khóa ở trên giường, còn mở đạo cụ chạy cả một đêm!
Lệ Minh Xuyên nhìn Diệp Đường cố nhịn âm thanh trong cổ họng, hai mắt đã sớm bị tẩm ướt, mờ mịt nước, phát hiện ra sự yếu ớt của cậu làm cho du͙© vọиɠ bị áp chế đã lâu liền bị kí©h thí©ɧ bùng phát. Chính hắn cũng không hề nghĩ đến, bản thân đối với thân thể Diệp Đường đúng là khát vọng như vậy.
Miệng Diệp Đường giật giật, âm thanh có chút khàn, "Đùa giỡn với tôi như vậy, anh cảm thấy vui lắm sao?"
Cậu thật sự nghĩ không ra, Lệ Minh Xuyên vì cái gì đột nhiên bày ra bộ dáng rất có hứng thú như thế, lúc trước hắn nói tốt nhất đừng để hắn nhìn thấy cậu, hiện tại chế trụ cậu cũng là hắn, nhưng Lệ Minh Xuyên muốn thì cậu nhất định phải phối hợp sao?
Quả thật trước kia người này cậu không buông xuống được, cậu đã từng khắc chế tất cả yêu cầu của bản thân, mọi việc đều lấy thỏa mãn của Lệ Minh Xuyên đặt lên hàng đầu, thật lòng nhiều, trả giá cũng nhiều, thật sự hiện tại không nghĩ lại giẫm lên vết xe đổ, buông xuống một lần đã đủ đau rồi, ngày đó dù cho biết kết quả của mình sẽ như vậy nhưng lúc nào cũng ôm hy vọng, cái cảm giác vô lực không biết lúc nào sẽ bị bỏ rơi đó cậu không nghĩ sẽ trải qua thêm lần nữa.
Cái này chỉ là trò chơi thôi, Lệ Minh Xuyên chỉ là hứng thú nhất thời, cậu vốn không muốn chịu thua, nhưng với tình trạng bây giờ cũng không làm gì được.
Lệ Minh Xuyên sờ sờ mặt Diệp Đường, nói: "Diệp Đường, tôi không đùa giỡn với em, tôi là thật lòng, trở lại bên cạnh tôi, chúng ta một lần nữa bắt đầu."
Lệ Minh Xuyên là người đối với bạn giường sẽ có một nguyên tắc chính là từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc hoàn toàn do Lệ Minh Xuyên quyết định, toàn bộ quá trình đều do Lệ Minh Xuyên làm chủ, điểm này Diệp Đường thập phần rõ ràng. Cái gọi là một lần nữa bắt đầu, bất quá chỉ là một mối quan hệ hoang đường mà thôi.
Chỉ là cậu không biết vì sao Lệ Minh Xuyên lại theo đuổi cậu, kỳ thật trừ cậu ra, số chàng trai cô gái nguyện ý lên giường cùng Lệ Minh Xuyên nhất định không phải số ít, cũng không phải hắn không muốn, cần gì phải hao tâm tổn trí làm ra những trò hề này?
Diệp Đường cho là đầu óc Lệ Minh Xuyên nhất thời tâm huyết dâng trào, tự nhiên sẽ không làm thật, cậu nhịn lửa nóng nói: "Trước tiên anh thả tôi ra đi, hôm nay tôi còn có công việc phải làm."
Không ai thích bị hạn chế tự do, Diệp Đường bị Lệ Minh Xuyên mạnh mẽ khóa chặt tay chân, còn gắn đạo cụ quá phận ở trên người cậu như vậy, đổi lại ai sẽ có sắc mặt tốt được chứ, nếu không phải đang bị trói chặt hoàn toàn cậu khó nói sẽ không động thủ với Lệ Minh Xuyên.
Lệ Minh Xuyên trả lời: "Tôi đã gọi cho Cố tổng, nói em muốn nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng bệnh, chuyện công việc đã có người giúp em xử lý, em không cần bận tâm."
Trong lòng Diệp Đường cả kinh, Lệ Minh Xuyên là muốn làm gì? Một thời gian? Chẳng lẽ hắn còn muốn nhốt mình như vậy?
Nỗi băn khoăn làm Diệp Đường đem tức giận thu lại mấy phần, ý muốn tỉnh táo lại, đột nhiên Lệ Minh Xuyên lại vừa vặn ở phía sau vặn điều khiển đến mức trung bình, trong tức khắc thân thể vặn vẹo, đạo cụ thong thả động, góc độ lại cực kì xảo quyệt.
Diệp Đường hít một ngụm khí lạnh, cắn răng nói: "Anh đến cùng muốn cái gì chứ?!"
"Tôi muốn em hứa với tôi sẽ không đi gặp Tần Nham nữa, tôi muốn em đồng ý với tôi, trở lại bên cạnh tôi."
"Anh!" Diệp Đường chán nản, Lệ Minh Xuyên cố tình gây sự với cậu không phải chưa từng có, chỉ là lần này thực sự đã quá giới hạn, đây là sao chứ? Uy hϊếp cậu sao?
Thân thể Diệp Đường không thích hợp lại càng lúc càng nồng đậm, nhưng đã trải qua một đêm khai phá, cơ thể cũng trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ với một chút tác động lại dâng lên kɧoáı ©ảʍ bí ẩn.
"Diệp Đường, tôi có rất nhiều kiên nhẫn, nếu một đêm hôm qua em còn chưa nghĩ xong, tôi vẫn có thể đợi tiếp."
Tuy rằng hận không thể lập tức đem Diệp Đường làm một trận, hắn muốn Diệp Đường nhìn rõ một sự thật, chính là trừ trở lại bên người hắn thì cậu không có lựa chọn khác. Hắn còn có thể tàn nhẫn chặn đường lui của Diệp Đường, chỉ là hiện tại hắn cảm thấy chưa cần thiết, bây giờ chỉ cần trừng trị nhẹ thôi.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Âm thanh Diệp Đường đã có chút lạc đi.
"Tôi sẽ làm đến khi em đáp ứng mới thôi." Lệ Minh Xuyên bình tĩnh nói.
Từ tối hôm qua khi biết được Diệp Đường muốn cùng Tần Nham qua lại, hắn đã nảy ra ý định này rồi, Diệp Đường sớm hay muộn sẽ thỏa hiệp với hắn, hắn rất tự tin, không chút nghi ngờ.
Bên trong bị đâm mạnh một cái, Diệp Đường cố nén rêи ɾỉ trong miệng, lưng cong lên, lại lần nữa ngã trên giường.
Diệp Đường thật sự không rõ Lệ Minh Xuyên là vì cái gì lại muốn trêu đùa cậu như vậy, chỉ là du͙© vọиɠ trong thân thể muốn phóng thích càng cường liệt, nhưng nơi phát tiết lại bị chặn, cảm giác rõ ràng từng chút kɧoáı ©ảʍ bị dồn nén khiến cậu thống khổ, khó chịu kêu lên: "Thả tôi ra! Thả ra!"
Lệ Minh Xuyên lắc đầu, "Em biết tôi muốn nghe cái gì mà."
Diệp Đường đè nén đến cực điểm cũng chán nản đến cực điểm, mắng: "Anh bị điên rồi! A a..."
Lệ Minh Xuyên nhấp khóe miệng, khẽ cười một tiếng, nói: "Em nói không sai, tôi chính là điên rồi." Nếu không phải thì sao lại yêu em như vậy.
Lệ Minh Xuyên cầm điều khiển vặn đến mức cao nhất, Diệp Đường một lần nữa trợn to mắt, sợ Diệp Đường tổn thương chính mình, hắn nâng giọng nói, "Em cứ từ từ suy nghĩ đi." Nói xong liền rời khỏi phòng.