“Sư tôn, ba năm không gặp, người không quay đầu lại nhìn đồ nhi sao?”
Sau lưng Tề Tiêu chợt căng thẳng, hắn chậm rãi xoay người, thấy được thanh niên áo đen đứng ở trong điện.
Thời gian ba năm, tuyệt không lưu lại bất kỳ dấu tích gì trên người Yến Như Vân, nếu như muốn nói có biến hóa, chính là khí thế của hắn có vẻ linh hoạt hơn, quanh thân quanh quẩn một luồng khí âm hàn như có như không, biến hóa này Liễu Trang nhìn vô cùng rõ ràng, nhưng Tề Tiêu bởi vì mới trùng phùng với hắn sau một thời gian dài xa cách, đã bỏ qua đi.
Yến Như Vân thấy bộ dáng sững sờ của Tề Tiêu, khóe môi khẽ cong, nói: “Đệ tử xa cách sư tôn vừa mới được tương phùng, không biết Liễu chưởng môn có thể tránh một chút hay không?”
Hắn tuy là nói cười, Liễu Trang nghe vào tai lại là uy hϊếp nhiều hơn là thương lượng, tay nắm chặt tách trà, nhân lúc gốm sứ trong tay còn chưa bị bóp nát, một sợi tơ đỏ thẫm lặng yên không chút tiếng động từ mặt đất bò ra, dây leo quấn lấy chân Liễu Trang, hấp thu một lượng lớn linh khí, tựa như rắn nuốt đồ vật, một đoàn linh khí tiến vào từ “miệng rắn”, hóa thành một viên cầu di chuyển nhấp nhô khắp chiều dài “thân rắn”, lăn đến “đuôi rắn” thì biến mất không thấy tăm hơi.
Tay Liễu Trang run lên, sống lưng thẳng tắp tức thì uể oải xuống, lưng dán sát vào lưng ghế, trên mặt thoáng hiện vẻ tái nhợt mà thở gấp một hơi, hắn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Yến Như Vân qua đầu vai Tề Tiêu, Yến Như Vân nói: “Ý Liễu chưởng môn như thế nào?”
Xương ngón tay Liễu Trang căng đến trắng bệch, nhắm mắt lại, lúc mở ra, trên mặt lộ một nụ cười tươi, hắn đặt tách trà lên bàn, đứng dậy phủi quần áo hai cái, nói: “Đúng lúc ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý, không quấy rầy sư đồ hai người các ngươi ôn chuyện, có chuyện gì chờ ta xử lý sự vụ xong rồi nói sau.”
Lúc này Tề Tiêu mới nhớ ra mình vì chuyện Bách Lý Liên Giang thăm dò bí cảnh mà đến, vốn định ngăn Liễu Trang để nói cho rõ ràng, sau đó nghĩ lại, Yến Như Vân đã trở về, Bách Lý Liên Giang có thể buông xuống gông xiềng quấn thân suốt ba năm nay rồi, bởi vậy mục đích chuyến đi này của hắn đã không còn quan trọng.
Cánh tay duỗi ra nửa đường định ngăn cản Liễu Trang liền thu hồi, khi Liễu Trang đi lướt qua người Tề Tiêu bỗng dừng bước chân, liếc nhìn cánh tay mà hắn thu hồi, dưới sự nhắc nhở không một âm thanh của Yến Như Vân, đi ra ngoài điện.
Lúc này đại điện chỉ còn lại hai người Tề Tiêu và Yến Như Vân.
Tề Tiêu tìm kiếm Yến Như Vân ba năm, một khi gặp mặt, lại có chút cận hương tình khϊếp* có ý muốn lùi lại, trong lòng nảy lên rất nhiều nghi vấn: Ba năm trước đây rốt cuộc ngươi đã đi nơi nào? Hiện tại thương thế ra sao? Ba năm này ngươi sống ở đâu? Tại sao không sớm trở về? Có biết ta từng xuống núi tìm ngươi không?
Yến Như Vân vẫn một thân áo đen, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, chắp tay đứng cách Tề Tiêu vài bước chân, cũng không lộ vẻ kích động, ngược lại lộ vẻ vui mừng mang theo từng sợi từng sợi tà khí, mở miệng nói: “Thế nào, sư tôn không nhận ra đồ nhi sao?”
“……” Tề Tiêu há miệng thở dốc, hơi thở gấp gáp lao ra khỏi yết hầu nhanh hơn giọng nói, trái tim phanh phanh nhảy lên, hơi nóng chua xót từ trong ngực lội ngược dòng, đánh lên chóp mũi và hốc mắt Tề Tiêu, “Ngươi……”
Ba năm nay Tề Tiêu chịu đủ lo sợ nghi hoặc, lo lắng, tưởng niệm và tự trách, ngày đó ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng tỉnh dậy liền cảm thấy hổ thẹn với Yến Như Vân đang thất lạc không rõ nơi nào. Nghĩ tới thời điểm hắn hưởng lạc, Yến Như Vân có khả năng đang hôn mê ở nơi nào đó, hắn liền hận mình không thể quanh năm suốt tháng không ngủ không nghỉ, chỉ có chính mình chật vật thê thảm mới có thể chống đỡ cảm giác hổ thẹn trong lòng.
Thế nhưng…… Yến Như Vân đã trở về.
Tề Tiêu bước nhanh tới, ôm lấy Yến Như Vân, cánh tay vòng trên lưng hắn, càng thêm dùng sức, giống như muốn đem người vò nát trong lòng ngực mình, giọng mang vẻ run rẩy: “Ta biết mà, ngươi vẫn còn sống.”
- ----
* FM: Cận hương tình khϊếp: 近乡情怯 người đi xa lúc về gần tới quê cũ thì lo lắng nôn nao, kiểu như tâm trạng ở xa thì nhớ mà ở gần thì hồi hộp bất an