Tề Tiêu ở trong sách là một đạo nhân si mê tu tiên, nhưng Tề Tiêu hiện tại lại không phải, từ khi hắn tới thế giới này, cơ bản chỉ nhân lúc Yến Như Vân không ở Mê Vụ Sơn mới bế quan, còn lại thời gian toàn xoay quanh Yến Như Vân.
Chỉ có một lần, hắn vì giúp ích cho Yến Như Vân sau này mà đi ra ngoài rèn luyện rồi bị thương, chính là xuống núi tìm kiếm công pháp năm năm sau chắc chắn sẽ rơi vào tay vai chính cũng làm cho nam chính từ đây một bước lên trời, làm lễ gặp mặt đưa cho Yến Như Vân.
Nếu là Tề Tiêu trong sách, đối mặt với yêu thú bảo vệ tất nhiên có thể trở về với lông tóc không hao tổn gì, nhưng mà hiện tại thân xác đã đổi thành hắn, hắn mới đến thế giới tu tiên này, không thể đem một thân bản lĩnh triển khai nhuần nhuyễn, lúc cùng yêu thú đánh nhau trong lòng rối loạn, bị trọng thương mới mang được công pháp về Mê Vụ Sơn.
Bản công pháp kia quá mức mạnh mẽ, năm đó tu vi Yến Như Vân không đủ, nếu cưỡng ép tu luyện vô cùng có khả năng xảy ra sự cố, Tề Tiêu đem công pháp thu hồi tới tay, trước chính mình học được, sau đó căn cứ tu vi Yến Như Vân mỗi cách một đoạn thời gian dạy một chiêu nửa thức, đã miễn cho Yến Như Vân chỉ vì cái lợi trước mắt mà rơi vào phản phệ, lại thông qua dạy bảo kiếm chiêu có thân mật tiếp xúc kéo gần khoảng cách giữa hai thầy trò, hiện giờ bốn năm trôi qua, bản công pháp kia chỉ còn lại có ba chiêu, mà hắn và Yến Như Vân cũng mau……
Nghĩ đến đây, tim Tề Tiêu đập bang bang không ngừng, lòng tràn đầy vui mừng mà cuộn tròn ngó sen, đem ngó sen cắt xong rồi bỏ vào trong nồi.
Yến Như Vân đang ở trong viện luyện kiếm, dáng người lỗi lạc, kiếm thức phong lưu, một bộ kiếm chiêu nước chảy mây trôi, kiếm quang sáng như tuyết xẹt qua sương mù sáng sớm, Tề Tiêu mang theo hộp đồ ăn tiến vào viện, trước mắt sáng ngời, nhân đó ngừng ở cửa, nhìn Yến Như Vân múa kiếm.
Yến Như Vân toàn tâm toàn ý đắm chìm ở bên trong kiếm chiêu, cho đến lúc thu kiếm mới phát hiện và nhận ra một tia hơi thở của người khác, không cần quay đầu lại, đã từ trong tiếng động, hơi thở kia phân biệt ra người tới.
Lúc thu kiếm biểu tình hắn lạnh nhạt, quay người lại đã nhoẻn miệng cười, đi tới đón người nói: “Sư tôn, sao người lại tới?”
Tề Tiêu đang nhìn đối phương đến ngơ ngẩn, thấy dáng người tựa như du long kia tới gần thì phục hồi lại tinh thần, đưa tới hộp đồ ăn trong tay, nói: “Ta rảnh rỗi không có việc gì, liền làm cho ngươi một ít đồ ăn, nhân dịp còn nóng mau chóng nếm thử?” Hắn không tự xưng “Vi sư” với Yến Như Vân, chút tâm tư nhỏ này của Tề Tiêu —— như vậy có vẻ như giữa hai người bọn họ không giống thầy trò bình thường khác, càng…… thân mật thêm một chút.
Yến Như Vân nhìn thấy hộp đồ ăn sơn đen trong tay hắn, duỗi tay tiếp nhận, xu nịnh nói: “Sư tôn cố ý vì đồ nhi làm, sao có thể tùy ý nếm thử là xong? Tất nhiên là muốn, tinh tế phẩm vị mới phải đạo.”
Nói đến bốn chữ tinh tế phẩm vị, giọng điệu hắn chậm rãi, ánh mắt như có như không mà nhìn lướt qua môi của Tề Tiêu, giống như đang ám chỉ, môi mỏng hơi hơi khép mở, đầu lưỡi rất là hàm súc mà liếʍ môi, nửa ẩn nửa lộ.
Tầm mắt Tề Tiêu dính ở trên môi hắn, trên mặt đã đỏ bừng mà không tự biết, cho đến khi hộp đồ ăn trong tay bị người cầm lấy, không thể kiềm chế mà run một cái, lập tức vừa thẹn vừa bực nói: “Dẻo miệng!”
Hắn đẩy hộp đồ ăn vào tay Yến Như Vân, xoay người muốn thoát đi, ai ngờ một chân còn không có bước ra ngạch cửa, eo bỗng nhiên bị người ôm, tiếp theo phía sau lưng dán lên lòng ngực rộng lớn, trên người đối phương bởi vì vừa mới múa kiếm hơi nóng chưa tiêu, còn có chút mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Đầu Tề Tiêu “Oanh” một tiếng, nhất thời quên mất giãy giụa —— bốn năm qua, đây là lần đầu tiên Yến Như Vân chủ động cùng hắn dán gần như vậy.
Đây không phải là người khác, đây là Yến Như Vân mà hắn yêu thầm mười bảy mười tám năm!
Ảo tưởng kiều diễm lúc ban đêm phút chốc hiện ra trong đầu hắn, cơ hồ hắn lập tức sẽ có phản ứng, vội vàng vận khí áp xuống, nào hay Yến Như Vân lại dán lên tới, ở bên tai hắn thấp giọng nói: “Đừng đi, sư tôn, bồi ta ăn xong có được không?”
Thanh âm Yến Như Vân rất trầm thấp, mang theo từ tính, lúc này lại cố ý hạ thấp, như là trầm mê tới linh hồn của Tề Tiêu, chấn động từ ngực người kia truyền tới trên lưng hắn…… Đừng nói là ăn cơm, dù là ăn hắn, Tề Tiêu cũng đáp ứng!
“Được……” Cơ hồ là bị dụ dỗ mà đáp ứng.
Tề Tiêu ôm ấp cái khát vọng này đã thật lâu, hắn thả lỏng lại tâm tình, hoàn toàn không biết Yến Như Vân đứng ở phía sau hắn khi nói ra lời nói dụ hoặc kia có biểu tình hờ hững như thế nào.
Thấy hắn chịu đáp ứng, Yến Như Vân lập tức tránh ra lui về phía sau, mang theo hộp đồ ăn đi đến bên cạnh bàn. Phía sau Tề Tiêu chợt không còn, âm thầm mất mát một lát, nhưng nghĩ đến tương lai còn dài, xóa đi bụi bặm trong lòng, đi theo Yến Như Vân ngồi bên cạnh bàn đá.
Yến Như Vân mở ra hộp đồ ăn, nhìn thấy bên trong chén sứ Thanh Hoa chất đống vài miếng ngó sen phiến, bên ngoài ngó sen phiến có một ít nước, nhưng lại nhìn không giống nước nguyên chất, giống như nước trong veo, lại có một chút sền sệt, “Sư tôn, đây là……”
“Là đường tí ngó sen, lần trước làm bánh hoa quế tất cả ngươi đều ăn sạch, không nghĩ tới ngươi lớn lên cao lớn lại thích ăn ngọt.” Tề Tiêu trêu chọc, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào —— trên đời này không có người so với hắn càng hiểu biết trước người mắt. Bất kể là tính nết, thói quen, khẩu vị…… Tất cả tất cả, chỉ cần là có quan hệ với Yến Như Vân, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Yến Như Vân không phủ nhận, cầm lên chiếc đũa để bên cạnh gắp một mảnh cắn một ngụm, lúc vào miệng thoáng nhăn mày lại, Tề Tiêu lập tức hỏi: “Thế nào?”
Yến Như Vân mặt không đổi sắc mà đem miếng ngó sen phiến kia nuốt xuống, cười nói: “Không hổ là sư tôn, khẩu vị vừa vặn, độ ngọt vừa phải, thiếu một chút thì vô vị, nhiều một chút thì ngọt ngấy, ăn rất ngon, ta rất thích.”
Đánh giá như vậy đều ở trong dự kiến của Tề Tiêu, hắn giơ tay ý bảo Yến Như Vân tiếp tục ăn: “Thích thì tốt, nếu thích lần sau sư tôn lại làm cho ngươi.”
Yến Như Vân dừng một chút, buông chiếc đũa trong tay, ngồi nghiêm chỉnh, thong thả nói: “Còn xin sư tôn không cần vì ta mà làm thức ăn như vậy.”
Tề Tiêu không rõ nguyên do: “Ngươi không thích?”
“Không phải không thích, mà là mọi thứ đều thích. Chỉ là……” Yến Như Vân hơi đến gần một chút, chạm vào tay Tề Tiêu, nói: “Chỉ là không muốn sư tôn vì ta mà làm lụng vất vả.”
Nhiệt độ từ đầu ngón tay Tề Tiêu truyền khắp toàn thân, hắn cảm giác được cảm giác nóng bỏng từ sườn mặt nổi lên, thiêu đến hốc mắt hắn nóng lên, nước mắt sắp rơi, một khoang tình ý sắp theo nước mắt chảy xuôi ra, cảm tình này chỉ cần người có mắt liền biết không phải là tình thầy trò gì, mà là…… Thứ tình yêu muốn đem đối phương chiếm cho riêng mình.
Tề Tiêu tiến thêm một bước cầm lấy tay Yến Như Vân, mười ngón đan xen, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Ta không ngại làm lụng vất vả, ta rất thích làm mấy thứ này cho ngươi ăn, ngươi thích, ta liền…… Ta liền cảm thấy vui vẻ.”
“……” Yến Như Vân im lặng, nhẹ hít một hơi, miễn cưỡng lộ ra ý cười, săn sóc nói: “Được, ta nhất định sẽ không cô phụ ân tình của sư tôn.”