- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tử Mệ
- Chương 20
Tử Mệ
Chương 20
Đêm khuya, thành Trường An, hình ảnh quen thuộc này cũng trở nên yên tĩnh quỷ dị tự lúc nào.
Thế nhưng bề ngoài yên tĩnh lại là báo hiệu cho sự chẳng lành.
Xe ngựa bị chặn lại ở ngoài cung, ta bắt đầu lo lắng.
“Cho y qua.” Có người nói.
Người này là ai? Thị vệ? Trước kia chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ là bộ hạ của Trần Duệ?
Cùng lúc ta theo dõi hắn, hắn cũng nhìn từ trên xuống chỗ ta, sau lại nói với thủ vệ bên cạnh:“Người này có thểđi qua.”
Bánh xe một lần nữa bắt đầu chuyển động, ta ngồi trên xe, chưa bao giờ cảm thấy lo sợ bất an đến vậy. Một lát sau, người sẽ xuất hiện trước mắt ta là ai? Mà ta đang hy vọng nhìn thấy người nào? Lo lắng cũng chỉ phí công, mặc kệ người xuất hiện là ai, thì người còn lại cũng đã thất bại rồi.
Quân đội trong cung bị thay đổi toàn bộ, ta phóng tầm mắt nhìn những gương mặt xa lạấy.
Xe dừng, lòng ta cũng theo đó màđình trệ.
“Tử Phượng.” Có người gọi ta.
Người đứng trên đại điện là ai? Ta đã vô pháp thấy rõ, chỉ biết đổ thừa cho cung điện kim bích huy hoàng khiến người ta chói mắt. Nhưng, thanh âm kia, ta lại không nhận ra được, không phải là thanh âm quen thuộc kia, không phải hắn.
Ta nhìn người kia từng bước tới gần, trên gương mặt lạnh lùng là khí phách cao ngạo trước giờ chưa từng thấy. Hết thảy đều ngoài dự kiến của ta, ngoài việc bày ra vẻ mặt thất thần, ta không cách nào tiếp nhận vẻ mặt này của hắn.
“Kết quả này làm ngươi thất vọng sao?” Hắn nâng mặt ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta,“Ta nói rồi, ta sẽ cóđược ngươi.”
“Trần Duệ……” Ta cảm thấy một trận vô lực, nhưng không có khả năng mọi chuyện lại đơn giản thế này, hoàng đế không có khả năng cứ như vậy mà bại lui,“Hắn ở nơi nào?”
“Tử Phượng, vì sao ngươi luôn hỏi tin tức của hắn từ ta?” Bàn tay trên khuôn mặt ta siết chặt hơn, cứ như hận không thể bóp nát ta vậy.
“Trả lời ta, hắn ở nơi nào?”
“Ai biết được?” Hắn buông tay, chẳng hềđểý,“Có thể còn bị vây ở Nam Việt, cũng có thể…… làđã chết rồi.”
“Không, sẽ không đơn giản như vậy, Trần Duệ, hết thảy quá mức thuận lợi.”
“Ngươi không tin hắn sẽ chết sao?” Thanh âm của hắn lạnh đến thấu xương,“Đừng nói những câu mất hứng như vậy nữa, ngày mai là ngày ta đăng cơđại điển, ta không muốn nhìn thấy người nào khóc trước mặt ta.”
Quay đầu lại, Thần quan đại nhân cẩm y hoa phục dùng ánh mắt sáng quắc nhìn ta.
“Yến thái tử,” Hắn tiến về phía ta,“Không thể tin chúng ta lại là cộng sự như lúc này.”
Lòng ta không yên, lười ứng đối y, chẳng lẽ quan viên trong triều cũng đều phản chiến như y?
“Việc đại điển, làm phiền Thần quan đại nhân.” Trần Duệ nói lời khách khí, nhưng ngữ điệu lại uy nghiêm đến dọa người.
“Trần Duệ, ngươi bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói.”
“Người nên bình tĩnh là ngươi,” Hắn nói,“Hết thảy đã thành kết cục đãđịnh, mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, ngươi đều phải chấp nhận. Kể từ giờ khắc này, ngươi chỉ thuộc về 1 mình ta. Mong ngươi nhớ kýđiểm này.”
Ta không thèm nhắc lại, lúc này vô luận nói cái gì hắn cũng đều nghe không vào.
Trong lòng chưa bao giờ hỗn loạn như thế này, hỗn loạn đến nỗi ngay cả chính ta cũng biết nên suy nghĩ gì hay mong đợi như thế nào. Ta cho tới bây giờ vẫn không tưởng tượng nổi chuyện hắn có thể thất bại, mặc dù giờ phút này đã là như thế, nhưng ta lại không muốn tin.
Ta đến tột cùng đang mong đợi cái gì? Rồi lại bàng hoàng trước cái gì? Bắt đầu từ khi nào ta đã quên mất mục đích ban đầu của bản thân? Hai người kia chiếm vị trí nào trong lòng ta, họ sắm vai gì trong vở kịch ấy?
Trần Duệ, ta yêu hắn sao? Nếu hắn là thiếu niên kia, nếu hắn đối với ta thật lòng, như vậy cứđáp lại đi, ta cũng có thể yêu hắn. Ta đã từng tưởng niệm hắn như thế, từng thỉnh cầu hắn mang ta rời đi, hiện tại hắn đã làm được rồi, hắn có thể cùng ta ngao du sơn thủy, hắn đãđăng lâm ngai vàng đế vương, đúng như lá thăm năm đó. Nhưng có lẽđây chẳng phải làđiều ta mong muốn, bởi vì cuối cùng ta vẫn không trốn thoát khỏi thâm cung đại viện, ta vẫn là một kẻở bên cạnh quân vương, vĩnh viễn là 1 kẻ phụ thuộc, là 1 sủng vật. Cái ta muốn thoát khỏi chính là vận mệnh, hắn cứu ta ra khỏi 1 cái nhà giam, rồi lại đưa ta vào 1 cái nhà giam khác, chỉ là chủ nhân của ta thay đổi, trở thành người ta vẫn luôn tưởng niệm, không hơn. Không, Đó không phải làđiều ta muốn, nếu như ta muốn giang sơn, muốn quyền lực, muốn quân lâm thiên hạ, ta sẽđem hết thảy nắm giữ trong tay, tuyệt đối không cho ai xâm phạm.
Cho nên, hắn làm hết thảy chỉ là vì chính mình, vì thỏa mãn du͙© vọиɠ quyền lực của bản thân, vì thực hiện giấc mộng của chính mình, mà ta bất quá trở thành con mồi để họ tranh đoạt. Nghĩ như vậy có lẽ quá mức ích kỷ, nhưng trừ lần đó ra, ta cái gì cũng không dám nghĩ, ta không dám nghĩ tất cả mọi chuyện hắn làm đều là vì ta, không dám nghĩđólà thiếu niên trong quá khứ, lại càng không dám nghĩ hắn đãđi tới đường cùng, không thể quay đầu lại.
Ta không thể trấn định, hắn quấy rầy toàn bộ kế hoạch của ta, làm hết thảy vượt ngoài dựđoán.
“Tử Phượng, ngươi bất an cái gì?” Hắn hỏi.
“Ta bất an cái gì? Ngươi nói ta bất an cái gì?”
Hắn làm như không có việc gì mà nhìn ta, nói với ta:“Ngươi luôn lo lắng quá nhiều.”
“Lo lắng quá nhiều?” Ta cười,“Lúc trước nếu ta có thể lo lắng nhiều hơn 1 chút, chắc hẳn sẽ không rơi vào bế tắc như ngày hôm nay.”
“Nga? Bởi vì ai? Ta sao? Hay là hắn?”
“Trần Duệ,” Ta nhìn hắn, cảm thấy đau lòng,“Vì cái gì? Vì cái gì lại biến thành như vậy? Ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy là tự cắt đứt đường lui của mình, không quay đầu nữa.”
“Ta đương nhiên biết, ta vì cái gì phải quay đầu?” Hắn ngồi bên cạnh ta, giờ khắc này thần sắc trở nên ôn nhu,“Vì cái gì từ khi sinh ta ta liền mất đi hết thảy? Hoàng quyền, đế vị, hết thảy vốn nên thuộc về ta, mẫu thân cho đến khi chết đi cũng không biết đến sự tồn tại của ta, nàng đem toàn bộ yêu thương dành cho con thứ, thậm chí là nữ nhi không hề chung huyết mạch kia, nhưng bọn họđã làm được gì cho nàng chưa? Bọn họ có thể vì nàng báo thù, chém gϊếŧ cừu nhân như ta sao? Tìm cách hãm hại thái tửÂn Tử Ly, gϊếŧ người thân của hắn là ta; Vu oan giá họa cho các hoàng tử làÂn Tử Ly, nhưng lấy đi tính mạng của bọn họ là ta. Ta thống hận thái tử, bởi vì hắn đoạt mất địa vị của ta; Thống hận hoàng hậu, bởi vì nàng làm cho chúng ta cốt nhục chia lìa, hại mẫu thân ta chí tử, ta muốn nàng nhìn thấy nhi tử của mình thất bại, buồn giận mà chết; Ta thống hận tam hoàng tử, bởi vì hắn cướp đi tình cảm của mẫu thân; Thống hận tứ hoàng tử, bởi vì hắn nhận được ân sủng của phụ hoàng; Nhưng kẻ ta thống hận nhất, chính là phụ thân ta, là quân chủ tham lam kia, hết thảy đều là do hắn gieo nhân quả, vì thế chúng ta tìm kế giét chết phụ thân khi săn bắn, không có bất luận kẻ nào dám ngờ vực vô căn cứ.”
Ta nghe hắn kể hàng loạt tội trạng, không nói gì mà chống đỡ.
“Thật không ngờ phải không, Tử Phượng?” Hắn nói,“Chúng ta từng hợp tác thân mật, bởi vì khi đó chúng ta có chung kẻ thù, nhưng về sau tất cảđổi thay, hắn trở thành tân quốc vương, bất cứ ai tranh ngôi vị với ta đều là kẻ thù của ta, cho nên, như ngươi hiện tại đã chứng kiến, ta muốn đoạt tất cả từ tay hắn, bao gồm cả ngươi!”
“Phải không? Nguyên lai là như vậy,” Ta hít một ngụm lãnh khí,“Bởi vì ta là vật sở hữu của hắn, bởi vì ta là thứ gìđó thuộc về hắn, cho nên ngươi mới nhất định phải đoạt lấy, có phải hay không?”
“Không, Tử Phượng, ta thừa nhận, ta quả thật đã từng nghĩ như vậy, nhưng……”
“Không cần nói nữa, ý của ngươi ta đã hiểu,” Chỉ tiếc tựa hồđã quá trễ,“Ngươi đã chiếm được hết thảy những gì mình mong muốn, vậy hãy thả ta ra. Tử Phượng tự thấy bản thân không phải là thứ gì quý giá, không đáng để nhị vị liều chết tranh đoạt. Thân thể dơ bẩn thế này ở lại trong cung, sợ là sẽ làm bẩn cả nơi đây, thỉnh đại nhân giơ cao đánh khẽ, cho ta được tự do.”
“Tử Phượng,” Hắn tiến lên nắm lấy vai ta,“Sao ngươi có thể là 1 vật, lại là thứ gì dơ bẩn được? Đúng là ta đã từng nghĩ, ta đã từng muốn cóđược ngươi, gần như xuất phát từ tính hiếu thắng, nhưng ta không ngờ ta thật sự yêu ngươi. Kỳ thật ta đã sớm biết, kể từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta nên biết, chỉ có ngươi mới có thể hiểu nỗi thống khổ của ta, cái nỗi thống khổ mất đi tất cả chỉ có ngươi có thể hiểu, chỉ có ngươi mới cảm nhận được. Cho nên ta yêu ngươi, kể từ lần đầu nhìn thấy ta đã yêu ngươi.”
Trần Duệ, vì cái gì ngươi lại yêu ta? Ngươi không nên yêu ta.
“Như vậy không tốt sao, Tử Phượng?” Hắn nói,“Chúng ta cóđược hết thảy, chúng ta đem không hề bị ai khống chế, chúng ta đã chấp chưởng thiên hạ, cùng chung giang sơn, không ai dám đến tranh giành, không ai dám can đảm xâm chiếm. Chúng ta sẽ không tuyệt vọng nữa, sẽ không mất đi những thứ thuộc về mình, này chẳng lẽ ngươi không muốn như vậy sao?”
Đúng vậy, đây chính làđiều ta muốn. Nếu như không phải, vậy rốt cuộc ta muốn cái gì?
“Ta mệt mỏi quá,” Nhắm mắt lại, ta đã mất hét sức lực,“Hết thảy tới rất đột nhiên, ta không hề chuẩn bị. Để ta một mình, ta cần bình tĩnh một chút.”
“Được, ta sẽ cho ngươi thời gian,” Hắn buông tay, lui ra,“Hy vọng ngươi sẽ không để ta phải đợi lâu.”
Một đêm chưa ngủ, trằn trọc tới lui, nhìn sắc trời trong suốt trắng ngần, lại là một buổi sáng trời đầy mây.
Hắn thật sự không hề trở lại sao? Chính làở nơi này, tại 1 nơi có tên là“Tử Mệ trai”, ta lần đầu tiên gặp hắn, từđó về sau, hắn vẫn luôn giữđược phong thái và sự tự tin khi ấy. Một người như vậy sao có thể thất bại được?
Tựa hồ nhưđang phản bội Trần Duệ, ta như thế nào lại lo lắng cho địch nhân của hắn? Ta như thế nào lại hoài nghi thành quả của hắn được? Không, phản bội gì cơ chứ? Ta chưa bao giờ nói muốn làm người của hắn, ta không phải vật phẩm để họ tùy tiện chiếm đoạt, đãđủ rồi, thế nào cũng được, tình thế không cho phép ta lo nghĩ lung tung, lo lắng cho ai hay thuộc về ai, không phải đều không quan trọng sao? Nhỏ bé như ta liệu có thể thay đổi được điều gì? Trừ bỏ chấp nhận sự thật, ta không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng ta phải suy nghĩ, ta phải đểý cho thật rõ ràng. Trong triều đã xảy ra đại sự như vậy, vì sao bề ngoài vẫn có thể làm như bình tĩnh? Trương đại nhân đâu? Triều thần Nhạn Bắc cài vào đây đâu? Toàn bộđều đãđầu hàng sao? Sẽ không, chúng ta có kế hoạch cướp lấy giang sơn tỉ mỉ như vậy, cần gì phải chắp tay cúi đầu trước hắn? Hay là họ giả bộđầu hàng? Nếu thật sự là như thế, hết thảy bất quá là chiêu lạt mềm buộc chặt của Hoàng Thượng, đúng vậy, nhất định là như vậy, hắn đã sớm biết rõ hết thảy. Là ai? Là ai bán đứng hắn? Ai có thể biết được tường tận sự việc này? Trừ trợ thủđắc lực của hắn ra, cũng chỉ có ta biết việc này. Trần Duệ tự tin như vậy, nhất định rất tin tưởng người bên cạnh mình, hắn có lẽ không nhận ra bản thân đã bị bán đứng. Cũng chỉ có 1 khả năng, Trương Sĩ Ngạn. Vì cái gì ta không nghi ngờ sớm hơn? Người này đã sớm hạ quyết tâm phải phá nước cờ của Trần Duệ, hắn nhất định âm thầm phái người giám sát ta, từđó biết được hướng đi của Trần Duệ, rồi sau đó khơi mào nội loạn, để ngày sau thừa cơ mà vào.
Chính là như vậy, hắn đã sớm nhận định Trần Duệ sẽ thất bại, cho nên mới không bỏ qua cơ hội nhất tiễn song điêu này, cùng lúc gây nội loạn triều đình Tử Viên, xét về phương diện khác, nếu hắn tố giác cùng trấn áp phản loạn sẽ càng nhận được nhiều tín nhiệm. Ta thật sự quá sơý, chưa bao giờ phòng bị người này, quả thật hắn làm hết thảy tất cảđều là vì Nhạn Bắc, nhưng hôm nay kẻ hắn lợi dụng là Trần Duệ, ta không thể ngồi yên được.
Nói ta hành động theo cảm tình cũng được, nói ta không đểýđại cục cũng thế, tóm lại, ta không thểđể Trần Duệ gặp chuyện không may. Ta hối hận lúc trước không thể cực lực khuyên bảo hắn, hối hận không thể làm cho hắn hoàn toàn hết hy vọng, hối hận không đáp ứng cùng hắn hợp tác, nếu ta nguyện ý giúp hắn, hắn sẽ không tùy tiện hành động như thế này, là ta sai, ta rất ích kỷ. Ta nghĩ như vậy có thể làm cho hắn rời xa trận phân tranh này, nhưng không nghĩđược chấp niệm của hắn lại sâu đến thế.
Trước đại điện sâu thẳm, chỉ thấy bóng dáng côđộc của hắn.
“Trần Duệ, ngươi có lẽđã trúng kế của hắn rồi.”
“Ta biết,” Hắn quay đầu lại, nhìn chăm chú vào ta,“Nhưng ngươi, ta không thểđể ngươi quay về bên hắn. Cả nơi này nữa, ta muốn tất cả thuộc về ta.”
“Trần Duệ,” Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm,“Ngươi việc gì phải như vậy?”
“Việc gì phải như vậy?” Hắn cười đến lạnh nhạt,“Ngươi hẳn là rất rõ ràng, cho dù hôm nay ta không làm như vậy, một ngày nào đó hắn cũng sẽ chủđộng trừ khử ta, Tử Phượng, ta không có lựa chọn nào khác.”
Phải, tất cả mọi người đều không có lựa chọn nào khác, tất cả mọi người đều thân bất vô kỷ, có lẽ chúng ta căn bản không nên kháng cự vận mệnh.
“Tử Phượng,” Hắn cầm tay ta,“Ngươi nguyện ýở lại bên cạnh ta không?”
Ta nên trả lời như thế nào? Lưu lại, cũng có nghĩa muốn cùng hắn diệt vong; Rời đi, ta liệu có thể dựa vào ai khác?
“Nếu ta cự tuyệt, ngươi sẽđể ta đi chứ?”
“Không, ta sẽ gϊếŧ ngươi.” Hắn gắt gao đem ta ôm lấy, nặng nềđặt 1 nụ hôn lên trán ta,“Ta tuyệt đối, tuyệt đối không cho ngươi rời đi.”
Ta nâng tay nhẹ vỗ về lưng hắn, nếu đôi tay này có thể cho hắn một chút an ủi, ta nguyện ý vĩnh viễn ôm hắn trong ***g ngực, không hề buông tay.
“Tử Phượng, ngươi sẽ không rời đi, có phải không?”
Ta nhìn đôi mắt bất lực của hắn, gật đầu:“Ta sẽ không rời đi, vĩnh viễn sẽ không.”
Lễ lên ngôi cử hành đúng hạn, thẳng đến khi hắn tiếp nhận hoàng miện từ tay thần quan, một khắc kia nhìn về phía ngai vàng, ta vẫn cảm thấy hết thảy hoang đường như mộng.
Sắc trời vẫn âm trầm như trước, biểu thị cho kết cục của trò chơi khôi hài này.
Hắn không thể ngồi trên vương tọa, nghênh đón hắn là quân đội hoàng gia cùng quần thần một lần nữa phản chiến.
Ta biết, hết thảy sẽ chấm dứt rất nhanh, vô luận giãy dụa thế nào, chúng ta thủy chung đều không trốn thoát.
Trong điện là binh khí chĩa về nhau, ngoài điện là 2 thế lực ngang nhau tụ hội, mấy ngày yên tĩnh rốt cục bị phá vỡ, đây là thời điểm chấm dứt rồi.
Tay ta bị gắt gao nắm lấy, mãi cho đến khi ra khỏi hoàng cung. Người kia không lọt vào vây khốn, không chỉ như thế, hắn còn tụ tập các chư hầu đến ứng chiến, xem ra đây là nguyên nhân vì sao nhiều ngày nay hắn bặt vôâm tín, hắn biết sẽ có một hồi náo động, cho nên mới đem ta để lại Giang Nam, tránh cho ta gặp nguy hiểm sao?
Vẫn giống hệt như khi đó, ta ỷ lại trong lòng Trần Duệ, mặc hắn thúc ngựa rong ruổi.
Lúc này đây là thật sựđào vong, mặc kệ có thể thoát đi không, ta chỉ hy vọng có thể mãi như thế này, vĩnh viễn đừng ngừng lại. Chúng ta rồi sẽ bị hủy diệt, nhất định là thế, nhưng ta không quan tâm, chỉ cần có thểở bên hắn, chỉ cần ta không còn lẻ loi.
Ngay cả ta cũng mất đi lý trí, ta không nên cứ thế buông tha tất cả, ít nhất ta hy vọng hắn có thể còn sống.
Khi qua cửa thành chúng ta liền bị quân lính vây quanh, ta nhìn quân vương dẫn binh tới, tư thế oai hùng và khí chất vương giả không hề thay đổi.
Hai quân giằng co, thực lực khác biệt, chúng ta không thể thắng.
“Thả y ra.”Đế vương khuôn mặt băng lãnh tựa sương.
“Trần Duệ,” Ta nghiêng mặt, nói với người phía sau,“Lấy ta làm điều kiện, cùng hắn đàm phán.”
“Cái gì?” Hắn ngạc nhiên nhìn ta,“Muốn ta mang ngươi ra trao đổi?”
“Thả ta, để hắn cho ngươi đường sống.”
Hắn cười khổ:“Nguyên lai ta lại hèn hạđến nỗi lấy ái nhân ra đổi lấy tính mạng mình?”
“Hãy nghe ta nói, Trần Duệ, ngươi phải sống, ta không thểđể ngươi chết.”
“Ngươi muốn trở về bên hắn sao?” Hắn lạnh lùng,“Được, ta thỏa mãn ngươi.”
Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt người đối diện, hắn nói:“Muốn ta thả y, được, trước hết ngươi hãy lệnh cho quân đội cách xa trăm dặm.”
“Trần Duệ!” Hộ giá thị vệđã kiềm chế không được, chửi ầm lên, lại bị quân chủ nâng tay ngăn lại.
“Làm như hắn nói.”
Binh lính xung quanh nhanh chóng rút lui, trong giây lát không còn lại người nào.
“Còn có điều kiện gì nữa không?”
“Quân coi giữ trước cửa thành cũng phải rút lui.”
Hắn vung tay lên, thủ vệ hai bên cũng biến mất.
“Có thể sao?”
“Xuống ngựa!”
Hắn không hề do dự, xoay người xuống ngựa.
Phía sau thị vệ một đám nơm nớp lo sợ, mắt lộ ra hung quang.
“Các ngươi, toàn bộ lui ra phía sau, buông binh khí.”
Sau 1 phen kháng cự khó xử, chỉ có thỏa hiệp.
“Ngươi cũng thế.”
Hắn tiến đến gần quân vương.
“Ân Tử Ly,” Hắn ngữ khí ngạo mạn,“Giờ phút này ta có thể dẽ dàng gϊếŧ chết ngươi.”
“Ngươi nếu gϊếŧ ta lúc này, chắc chắn không cóđường thoát,” Hoàng thượng cũng đáp lại thản nhiên,“Thả y, trẫm có thể cam đoan không truy kích, nếu không, ngươi cũng đừng mơ tưởng bước ra khỏi cửa thành.”
“Nga? Ngươi tựa hồ thực coi trọng lời hứa hẹn của mình, chỉ bằng một câu của ngươi, ta sẽ tin tưởng sao?”
“Ngươi không có lựa chọn, đây làđường sống duy nhất của ngươi,” Hắn thong dong ứng đối, trấn định tự nhiên,“Huống hồ người trong lòng ngươi tựa hồ cũng không muốn nhìn thấy ngươi phải chết.”
Ngực không khỏi một trận rét lạnh, hoàng đế quả nhiên đã hoài nghi ta.
“Đi thôi, Trần Duệ,” Ta thấp giọng nói,“Thả ta ra.”
“Tử Phượng, ngươi nghĩ rằng ta thả ngươi, hắn sẽ tuân thủ hứa hẹn sao?”
“Sẽ,” Ta nói,“Hắn sẽ thả ngươi, ta tin hắn.”
“Ngươi tin hắn?”
Những lời này đâm thật sâu vào trái tim Trần Duệ, đôi bàn tay bảo vệ ta nhất thời thả lỏng, ta nhân cơ hội giãy ra, thả người xuống ngựa.
“Tử Phượng,” Hắn hờ hững nhìn ta,“Ta nói rồi, nếu ngươi rời đi, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Vậy thỉnh gϊếŧ ta đi.”
Xoay người, ta sắp sửa đối mặt một gương mặt khác, xa cách mấy ngày, hắn đã trở nên xa lạ.
Cước bộ trở nên trầm trọng, ta ngẩng đầu, nói với chính mình, không thể khóc, không thể quay đầu.
Khoảng cách ngắn ngủi này, thật lâu thật lâu không thấy điểm dừng, phía sau là người ta ruồng bỏ, phía trước là người ta muốn hủy diệt, trên đời này ta không còn ai bên cạnh nữa.
Khuôn mặt hoàng đế không có biểu tình, đến bây giờ vẫn y hệt như khi ấy, ta vĩnh viễn cũng đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì, mà hắn lại nhìn thấu tâm can ta. Nhưng như vậy thì sao? Ta sẽ không để tâm, cảđời này ta sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, đây là vận mệnh của ta, ta cứ như vậy mà thỏa hiệp.
Trong hoảng hốt, vẻ mặt hắn lại biến hóa, ta không thể thấy rõ, thẳng đến khi hai tay của hắn chạm đến ta, vẫn ấm áp như vậy, chính là sựấm áp từ tận bên trong này, không cần ôm ấp, không phải âu yếm, mà là không chút lưu tình. Thân thể trong chớp mắt mất đi trọng tâm, ta nắm chặt cánh tay hắn, thậm chí còn không kịp hoàn hồn, máu tươi đã phun ra làm mơ hồ tầm mắt. Phía sau mũi tên bay tới cắm thẳng vào ***g ngực hắn, trong phút chốc vạt áo nhuộm hồng.
Là Trần Duệ, hắn thật sự muốn gϊếŧ ta, hắn tình nguyện lựa chọn dù khiến ta phải chết, cũng tuyệt đối không cho phép ta trở về bên cạnh người kia. Vì cái gì? Vì cái gì ngay cảđường sống duy nhất cũng không giữ lại cho chính mình? Vì cái gìđến chết cũng không chịu rời bỏ ta? Quân đội ẩn núp bao vây hắn, lúc này đây, hắn thật sự không còn đường trốn.
Mà ngươi, Hoàng Thượng của ta, vì cái gì lại thay ta đỡ mũi tên này? Vì cái gì cứu ta? Ngươi đáng lẽ nên để ta chết đi mới phải, chỉ cần ta chết, hết thảy đều có thể chấm dứt.
Hai tay ôm chặt thân thể từ từ ngã xuống ấy, khuôn mặt kia chưa bao giờ từng lộ ra vẻ yếu ớt tái nhợt đến nhường này, ta muốn gọi tên hắn, lại phát hiện chính mình sớm đã khóc không ra tiếng.
Hắn vươn tay, chạm vào khuôn mặt lạnh như băng của ta, thanh âm mỏng manh dập nát theo cơn gió:“Vì cái gì, Tử Phượng?…… Vì cái gì…… lại vi phạm lời thề?”
Trái tim hẫng 1 nhịp, chỉ cóđôi tay vàđộấm của hắn dần rơi xuống, vẫn như cũ thật rõ ràng. Lời thề trong Phật đường hôm đó bị ta xem như 1 tròđùa, ở hắn trong mắt lại là lời hứa cảđời không vi phạm.
Tha thứ cho ta đã vi phạm lời thề. Ta đáp ứng Trần Duệ sẽ không rời khỏi hắn, nhưng lúc này lại lựa chọn rời xa; Ta đáp ứng chỉ yêu 1 mình ngươi, cuối cùng lại để bản thân yêu Trần Duệ. Lời thề với hắn, ta vẫn luôn tuân thủ; Hứa hẹn với ngươi, tất cảđều là dối trá.
Đúng vậy, là dối trá, mỗi 1 câu ta nói với ngươi đều là dối trá, nhưng, nếu thật sự kia là nói dối, ta lại vì cái gì lại khóc? Vì cái gì lại đau lòng đến vậy?
Mẫu hậu của ta từng nói, ta nhất định không cóđược tình yêu, nhưng hiện tại, có người nguyện ý vì ta mà chết, cái này không phải là yêu thì sẽ là gì? Là ta tàn nhẫn, ta tham lam, ta đưa tất cả vào đường cùng. Có lẽ nàng nói không sai, ta có sống cũng chỉ mang đến hủy diệt, hủy diệt người khác, cũng hủy diệt chính mình.
Ta đã kiệt sức rồi, nếu có thể, giờ phút này ta rất muốn hủy diệt bản thân ta.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tử Mệ
- Chương 20