🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng trôi qua trong nháy mắt, lịch trình kết hôn cũng nhanh chóng được đưa lên.
Sau ngày bí mật gặp nhau hôm đó, Mạc Tiểu Bảo ôm khúc vải đỏ về nhà không còn rối rắm nữa, cậu vui vẻ bắt đầu may hỷ phục cho mình và Bùi Thiệu Nhung, trong lòng nghĩ thầm sau khi thành thân xong thì khai hoang vài mẫu ruộng để tiết kiệm là được.
Cha Mạc thực sự muốn đánh chủ ý lên khúc vải đỏ của cậu, lần này Mạc Tiểu Bảo đã có một cách thông minh hơn, tự nhốt mình trong phòng và cắt hai khúc vải trước khi bắt đầu may vá.
Khúc vải này đã bị cắt thì cha Mạc không thể dùng nó để bán lấy tiền, liên tiếp mắng cậu ăn cây táo, rào cây sung, chỉ nghĩ đến nam nhân thôi.
Mạc Tiểu Bảo bị cha mắng lâu cũng không giận, mỗi ngày làm việc xong đều nhốt mình ở trong phòng may hỷ phục, cậu thầm nghĩ, một tháng sao lại lâu như thế.......
Về phía Bùi Thiệu Nhung, hắn đã chuẩn bị xong tất cả những thứ cần thiết cho hôn lễ, tiệc rượu cũng đã xong xuôi, còn có Tần thẩm phụ giúp việc bếp núc.
Các món ăn trong tiệc rượu Bùi Thiệu Nhung đã chuẩn bị tốt, theo phong tục ở trong thôn, hắn mua rất nhiều dưa chua trong trấn, món chính là mì thịt heo dưa chua, ngoài dưa chua ra, thịt heo có nhiều ở trong không gian nên không có tốn chi phí, làm mỳ sợi từ bột mì cũng không đắt.
Ngoài ra, Bùi Thiệu Nhung còn định dùng số hạt dẻ mà hắn thu được ở trên núi để làm thịt kho hạt dẻ, thứ này không hiếm, trên núi có ở khắp nơi, không tốn một đồng nào.
Mì thịt heo dưa chua, thịt kho hạt dẻ là những món ăn thường thấy trong các tiệc rượu của thôn, khi khai tiệc có hai món chính này, cộng thêm dĩa rau xào hoặc rau luộc và một ít màn thầu là được, cũng được coi là một bữa tiệc khá phong phú rất ở trong thôn.
Cả thôn đều biết hắn nghèo, Bùi Thiệu Nhung cũng không muốn khoe khoang quá nhiều, thời đại này ở nông thôn nhà nào cũng không giàu có.
Nếu khoe khoang quá thì không được, biết đâu khi sắp đám cưới xong, cứ dăm ba ngày lại có người đến nhà hắn tống tiền thì phiền lắm!
Bùi Thiệu Nhung đã nghĩ kỹ về điều đó, nhưng vẫn cảm thấy mình không nên quá nổi bật, gần như đã đủ để chạm đến tiêu chuẩn của thôn, có tiền không nên khoe ra, còn không bằng hắn tiết kiệm tiền chờ A Bảo gả qua thì mua quần áo cho cậu.
Các món ăn cho hôn lễ đã được chuẩn bị trước hai ngày, Bùi Thiệu Nhung đến nhà thôn trưởng thuê một con lừa, tuy rằng Mạc Tiểu Bảo không nói, nhưng hắn biết trong lòng tiểu gia hỏa đó có khát vọng mặc hỷ phục cưỡi lừa đi gả chồng.
Hắn đã bí mật hỏi người bạn thân Lâm ca nhi về những điều này, món ăn yêu thích của A Bảo là thịt và đồ ăn nhẹ; màu sắc yêu thích của A Bảo là màu xanh lam; điều mong muốn của A Bảo là đi đến huyện thành ngắm cảnh.
Ngoài ra, mong muốn lớn nhất của A Bảo là tìm được một nam nhân không chê cậu, cậu sẽ mặc một bộ hỷ phục rực rỡ và cưỡi lừa để thành thân, để thôn dân ngừng đàm tiếu về cậu, sau đó sinh một bé con trắng trẻo mập mạp!
Hai ngày trước lễ thành thân, Tần thẩm kéo Tần thúc đến sân của Bùi Thiệu Nhung, bà cũng coi Bùi Thiệu Nhung như hậu bối của mình.
Thành thân là một sự kiện trọng đại và hạnh phúc, Bùi Thiệu Nhung là thanh niên duy nhất trong nhà, không có trưởng bối giúp đỡ, bà lo lắng Bùi Thiệu Nhung là một nam nhân to lớn, bất cẩn và không hiểu phong tục trong thôn của bà, vì vậy bà ấy muốn đến xem thử.
Vào sân thì gật đầu khi thấy sân nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, cảm thấy Bùi Thiệu Nhung khá cẩn thận, nhà cửa tươm tất, không giống những căn nhà bừa bộn của những tên độc thân ở trong thôn.
Khi nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung vì trang trí trong sân mà lên núi tìm một ít cây cỏ để trồng xuống sân và nấu ăn cho bữa tiệc, tức khắc mở to hai mắt lên.
"Ái chà đại huynh đệ, đây có phải là dùng trong mấy món thịt cho tiệc rượu phải không?" Tần thẩm nhìn Bùi Thiệu Nhung như kiểu nhìn một người không biết củi, gạo, dầu, muối đắt tiền như thế nào.
"Đại huynh đệ sao mà dùng tốt như vậy, món này đi, thẩm đã nói với ngươi dùng một nửa là đủ rồi, lãng phí quá, lúc đi mua thịt sao không gọi thẩm đi theo, chắc chắn làm gã bán thịt heo nghe ngươi nói là sắp thành thân, cố tình dụ ngươi mua nhiều như vậy........ "
Bùi Thiệu Nhung nghe Tần thẩm nói cách tốt nhất để tổ chức tiệc rượu ở thôn này là hai nồi thịt hầm và một vài món chay, hắn cũng dựa theo tiêu chuẩn ở đây mà làm.
Nhưng hắn đến cổ đại này không lâu, cũng chưa từng nhìn thấy tiệc rượu trông như thế nào, theo tiêu chuẩn của hắn, hai nồi thịt hầm lấy thịt làm chủ đạo, đương nhiên không thể thiếu thịt heo.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe Tần thẩm lải nhải, Bùi Thiệu Nhung nhận ra rằng các món hầm trong tiệc rượu ở thôn này không giống như những gì hắn nghĩ chút nào!
Tần thẩm đau lòng nhìn chằm chằm vào đống thịt lợn mấy trăm cân trong góc rồi nói "Đại huynh đệ, nghe lời thẩm, dùng một nửa số thịt này, số còn lại ướp muối để dành ăn sau, ôi thôi, nhiều thịt như vậy chắc tốn nhiều bạc lắm........ "
"Còn nữa đại huynh đệ, ngươi trồng mấy loại hoa dại trong sân làm gỉ, mau nhổ đi, trồng một ít hành lá, tỏi và rau cải mới thực tế!"
Sau khi xem xong các món thịt do Bùi Thiệu Nhung chuẩn bị, Tần thẩm nhìn thấy con lừa mà Bùi Thiệu Nhung đã thuê từ trước của nhà thôn trưởng, vốn định tiếp tục lải nhải hai câu, lại nhìn thấy vẻ mặt vừa ngây thơ vừa buồn bực của Bùi Thiệu Nhung, bà buồn cười đem lời nói sửa lại.
"Được rồi, đại huynh đệ, đừng trách thẩm lải nhải, ai cũng biết nhà của ngươi không giàu có, bàn tiệc hơi kém cũng không có ai nói ngươi, tương lai ngươi và A Bào sinh sống như thế nào mới là quan trọng nhất....... Nhân tiện, con lừa này là của thôn trưởng ngươi mượn cho A Bảo cưỡi à? "
"Phải......." Bùi Thiệu Nhung cười thành thật gật đầu.
"........ Có con lừa cho A Bảo cưỡi cũng tốt, những người ghét bỏ A Bảo cũng phải hâm mộ nó, vẫn là đại huynh đệ có tâm!"
Tần thẩm vui mừng gật đầu, cảm thấy mình thật sự không nhìn lầm người, đại huynh đệ là người tốt, vừa thật thà vừa cẩn thận.
Hầu hết các ca nhi, cô nương trong thôn đều đi bộ khi thành thân, hoặc bản thân tân lang là người đẩy xe kéo đi, được cưỡi gia súc khi thành thân sẽ vẻ vang hơn.
Sau khi nói chuyện với Bùi Thiệu Nhung một lúc, rồi nhắc đến những điều cần chú ý khi thành thân, Tần thẩm mới kéo Tần thúc rời đi.
Một ngày trước khi thành thân, Bùi Thiệu Nhung dọn dẹp nhà cửa và thay toàn bộ giường đệm, chăn bông mới từ trong không gian.
Cửa sổ và cửa ra vào cũng được dán giấy song hỷ màu đỏ, khiến căn nhà có không khí vui vẻ vì thế hắn liền đi ngủ sớm, lên tinh thần để đón ngày trọng đại nhất của cuộc đời mình.......
Vào ngày chính thức thành hôn, Bùi Thiệu Nhung dậy từ trước bình minh, dọn dẹp nhà cửa một lần nữa, mặc hỷ phục trong phòng rồi nhìn khắp căn nhà để bình tĩnh lại.
Cuối cùng, sau khi Tần thẩm tới phụ giúp nấu nướng và tiếp đón một vài cụ già, Bùi Thiệu Nhung hào hứng dắt con lừa gắn một bông hoa lớn màu đỏ đến Mạc gia đón dâu.......
Ờ Mạc gia.
Mạc Tiểu Bảo cũng thức dậy sớm, thật ra đêm qua cậu không có ngủ lâu, cao hứng đến nỗi nửa đêm thì ngủ quên mất, sáng nay mới tỉnh dậy.
Có mẹ Mạc đi cùng, Mạc Tiểu Bảo vui vẻ thay hỷ phục của mình, ngồi trước gương đồng cùng giúp mẹ chải đầu, vẻ mặt đầy ngọt ngào.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Mạc Tiểu Bảo, mẹ Mạc nói không được cảm xúc ở trong lòng, đóng cửa lại để ngăn cách tầm mắt của cha Mạc, mẹ Mạc lén lút lấy ra một túi tiền từ trên tay mình, nhét vào trong tay Mạc Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, mẹ thật vô dụng, cái này là mẹ bí mật để dành, cứ coi như là của hồi môn cho con, gả chồng sao lại không có của hồi môn được, sẽ bị nhà chồng coi thường mất...... "
Mẹ Mạc lau nước mắt trên khóe mi "Tiểu Bảo, đừng trách cha con thiên vị, là do mẹ không sinh được con trai cho Mạc gia, mới để Mạc gia không có hương khói........ "
"Sau khi con gả đến Bùi gia nhất định phải hầu hạ tốt nam nhân của con, nhân lúc hiện tại hắn còn thích con, cố gắng sinh cho hắn một cậu nhóc mập mạp, con đừng đi theo con đường xưa của mẹ!
Tiền riêng của mẹ Mạc không nhiều, nhưng để dành được vài chục văn tiền từ trong tay cha Mạc thì không dễ chút nào.
Trong lòng Mạc Tiểu Bảo cũng rất hụt hẫng, mẹ cậu có tính cách mềm yếu, bà cũng chưa từng dám lớn tiếng với cha, huống chi là cự tuyệt quyết định của cha, từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của cậu thì mẹ đều là phục tùng cha cậu.
Bà không dám nói chuyện dù cậu bị cha giáo huấn, bà chỉ dám lén đưa đồ ăn cho cậu rồi lau nước mắt ngay sau đó.
Khi đó cậu luôn cảm thấy mẹ không thích mình, nhưng khi lớn lên cậu mới nhận ra mẹ sống cũng không dễ dàng gì, dù sao cậu cũng dám tranh luận với cha mình.
Mẹ cậu chỉ dám khóc ở sau lưng, vì mẹ cậu không sinh được con trai cho cha cậu, mọi người trong nhà ngoài nhà đều cho rằng mẹ cậu có lỗi.
Thời đại này nữ nhân, ca nhi không sinh được con trai đều là lỗi của họ, không có lý do gì cả, đó là chế độ hà khắc của thời đại này.
Nhìn đến mẹ của mình, Mạc Tiểu Bảo bỗng nhiên có chút lo lắng, nếu sau này cậu không sinh được con trai cho Bùi đại ca thì sẽ ra sao?
Bùi đại ca có ghét bỏ cậu không? Nói cho cùng, ca nhi sinh một đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, vậy cậu làm sao có thể chính xác sinh được con trai?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cái ôm dịu dàng của Bùi Thiệu Nhun dành cho cậu, Mạc Tiểu Bảo cảm thấy an tâm không thể giải thích được, như thể mọi muộn phiền của cậu đều tan biến ngay lập tức.
Không thể không nói, từ khi Bùi Thiệu Nhung gặp Mạc Tiểu Bảo, hắn đã mất đi sự lãnh đạm ở mạt thế, và Mạc Tiểu Bảo cũng rơi vào tình yêu mù quáng.
Khi mẹ Mạc chải tóc cho Mạc Tiểu Bảo và thì thầm xong, Bùi Thiệu Nhung dắt con lừa đến gõ cửa nhà Mạc gia.
Nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung hôm nay mang theo một con lừa tới đón dâu, hiếm khi thấy cha Mạc không lộ ra ánh mắt ghét bỏ với hắn.
Cha Mạc cầm tẩu thuốc nở một nụ cười chào đón, liền nói to vào nhà "Người đến rồi, mẹ sấp nhỏ, mau đưa Tiểu Bảo ra ngoài.........."
Trong phòng nghe được âm thanh, mẹ Mạc vội vàng giúp Mạc Tiểu Bảo sửa sang quần áo một lần nữa, sau đó cùng Mạc Tiểu Bảo mang vẻ mặt ngọt ngào bước ra ngoài.
"A Bảo, ta đến rước em về nhà....."
Bùi Thiệu Nhung đứng ở cửa nhà Mạc gia, mặc một bộ hỷ phục màu đỏ tươi, trên tay nắm dắt một con lừa nhỏ, nhìn Mạc Tiểu Bảo vừa đi ra khỏi phòng, trong mắt hiện lên hình ảnh của thiếu niên này.
Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, hô hấp của Mạc Tiểu Bảo gần như ngưng trệ, tim đập loạn xạ, vui sướиɠ đến nỗi nóng lòng đi về phía Bùi Thiệu Nhung.
Cậu chẳng còn vẻ ngoài rụt rè của một ca nhi trong thôn nữa, cha Mạc thấy vậy, hận sắt không thành thép nên nhanh chóng đưa tay tóm cậu lại, nhét một túi vải vào tay Mạc Tiểu Bảo.
"Nặc, cha không có tiền làm của hồi môn cho con, túi lương thực này con cầm lấy, sau này con sửa lại tính tình của mình, cùng nam nhân của con mở hai mẫu đất hoang để sinh sống đi...
Nói xong, cha Mộ một tay cầm tẩu thuốc, tay kia dắt Mạc Tiểu Bảo bước ra cửa, đem tay Mạc Tiểu Bảo đặt vào trong tay Bùi Thiệu Nhung.
Mỳ thịt hầm dưa chua.Thịt kho hạt dẻ.