Gặp lén ngọt ngàoBùi Thiệu Nhung trước kia chưa từng kết hôn, cũng không hiểu quy củ ở cổ đại, may mà có quan hệ tốt với Tần gia nên có thể tới xin một chút ý kiến.
Đối với câu hỏi của hắn, Tần thẩm đương nhiên là vui vẻ trả lời, chưa kể Bùi Thiệu Nhung còn gửi 200 văn tiền để cảm ơn Tần thẩm đã giúp đỡ làm bà mối, càng khiến Tần thẩm vui đến không tìm thấy phương hướng, bình thường người ở đây đưa 100 văn tiền cũng tốt lắm rồi.
Sau lời đề nghị của Tần thẩm, Bùi Thiệu Nhung có lẽ đã biết được mình sẽ làm gì để tổ chức đám cưới, ngoài việc thu xếp nhà cửa, hắn còn phải chuẩn bị tiệc rượu.
Theo như lời Tần thẩm nói, bây giờ hắn 'nghèo' đến mức không cần tổ chức tiệc rượu gì cả, đến thời điểm thì mua bánh hỷ, đậu phộng luộc..... về phân phát cho người trong thôn, hầu hết khi cưới các ca nhi trong thôn đều làm như thế này.
Nhưng Bùi Thiệu Nhung không muốn làm như vậy, hiện tại hắn thật sự không có nhiều tiền, nhưng trực tiếp tới cửa đưa người về nhà thì có ý nghĩa gì?
Không thể tặng biệt thự, xe hơi sang trọng cho A Bảo trong đám cưới như hắn từng tưởng tượng khi cưới vợ, càng không thể lặng lẽ đưa người ta về nhà như vậy.
Khi nghĩ rằng chỉ có một mình hắn đi đến Mạc gia rồi đem người về nhà thành thân, Bùi Thiệu Nhung cảm thấy nó thực sự rất khó coi, đám cưới chỉ có một lần trong đời không thể làm như vậy được.......
Sau khi ước lượng xong số tiền trong tay, Bùi Thiệu Nhung quyết định bày mấy bàn tiệc và mời thôn dân đến náo nhiệt, ngoài việc tăng nhân khí cho đám cưới của mình, hắn còn có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người.
Dù sao thì, thịt heo là phần quan trọng nhất của tiệc rượu, có rất nhiều thịt trong không gian của hắn, nếu hắn ăn hết thịt heo trong không gian càng sớm, thì hắn mới có thể ăn được thịt heo tự nhiên ở cổ đại này, chuyện này hắn mong nhớ lâu lắm rồi......
Sau khi lập kế hoạch, Bùi Thiệu Nhung bắt đầu chạy đến trấn trên mỗi ngày, ngoài việc mua những thứ cần thiết cho đám cưới, hắn còn muốn tiếp tục bán thịt xiên nướng để kiếm tiền, làm mứt trái cây thì tính sau vậy, một mình hắn thật sự không thể làm nhiều việc cùng một lúc.
Nếu không, ngay sau khi đám cưới kết thúc, vui thì vui đó, hết tiền rồi thì Tiểu Bảo gả qua đây tính làm sao bây giờ?
Hắn không thiếu đồ ăn, nhưng hắn vẫn phải chi tiền mua sắm quần áo, giày dép, xoong nồi, thăm hỏi bạn bè đều tốn tiền cả.......Hắn không thể mặc quần áo hiện đại ở trong không gian hoặc sử dụng ga trải giường còn lại để may quần áo.........
Tất nhiên, trước khi đến trấn trên, Bùi Thiệu Nhung đã nhờ Tần thẩm chuyển hai thước vải đỏ cho Mạc Tiểu Bảo, hắn đặc biệt hy vọng hắn có thể mặc hỷ phục mà cậu tự may cho hắn, thật là ý nghĩa biết bao?
Để chuẩn bị cho việc kết hôn, Bùi Thiệu Nhung hàng ngày chăm chỉ bán thịt xiên nướng trong trấn, sau đó lấy tiền mua sắm trong trấn để chuẩn bị đồ vật cho vợ.
Hắn không chỉ chuẩn bị đồ cho hôn sự mà còn giúp A Bảo chuẩn bị quần áo, giày dép,... Mặc dù thích A Bảo tự tay may quần áo, giày dép cho hắn, nhưng may nhiều vừa mệt mỏi vừa hại mắt.
Còn nhà ở thì Bùi Thiệu Nhung cũng bắt đầu thu dọn, trước đây hắn sống một mình cũng không đặc biệt quan tâm, bây giờ sắp cưới được vợ, đương nhiên phải dọn dẹp sạch sẽ.
Đặc biệt là trong phòng bếp nấu nướng, bởi vì không quen đốt củi ở cổ đại, Bùi Thiệu Nhung luôn dùng bình ga trong không gian, còn để thức ăn ở trong không gian, cả phòng bếp đều trống không......
Nồi niêu xoong chảo thì phải mua lại, là người có vợ rồi thì không giống như sống độc thân, sau khi kết hôn, bạn bè của A Bảo đến thăm cũng không thể không có bát đũa, cửa sổ, cửa ra vào đều phải dán giấy đỏ song hỷ!
Sau khi lập kế hoạch từng chút một, Bùi Thiệu Nhung không cảm thấy nặng nhọc và tốn công, mà cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh, cảm giác như mình đã cắm rễ vào thế giới này.......
Ở phía bên kia, khi Mạc Tiểu Bảo nhận được khúc vải đỏ do Tần thẩm gửi đến, trong lòng vui vẻ không ngừng, khúc vải đỏ may hỷ phục này không hề rẻ, là hàng hiếm, bất kể chất lượng một vải đỏ như thế nào, cũng mắc hơn hai lần vải bố bình thường.
Nguyên nhân là vì vải màu đỏ có giá đắt, lại chỉ mặc một lần trong ngày cưới nên nhiều hộ gia đình ở nông thôn ngại mua vải đỏ.
Các cô nương trong thôn khi xuất giá thường may hoa hồng lên quần áo, sau ngày cưới họ có thể tiếp tục mặc, hầu hết các ca nhi khi xuất giá thì khoác áo đỏ ở bên ngoài.
Bùi Thiệu Nhung không biết phong tục ở nơi đây, hai thước vải đỏ hắn gửi vừa có màu đỏ tươi vừa mang tính may mắn, vải cũng là vải bông, lấy tính cách của hắn, chỉ cần hắn có khả năng thì sẽ không ủy khuất người hắn thích.
Chạm vào tấm vải đỏ, Mạc Tiểu Bảo cười ngọt ngào, lo lắng trong lòng cũng nhẹ bớt đi rất nhiều, xem ra Bùi đại ca rất thích cậu, nếu không thì tại sao hắn lại đưa sính lễ tiêu chuẩn của ca nhi trong thôn cho một ca nhi mang tiếng xấu chứ?
Ngoài ra còn có bộ hỷ phục bằng vải bố mà cậu đã thấy khi Dung tỷ tỷ con của thôn trưởng mặc khi xuất giá, lúc đó cô nương và ca nhi trong thôn không ai không ghen tị, cậu cũng vậy, cậu không ngờ rằng mình cũng có ngày này!
Cao hứng thì cao hứng, Mạc Tiểu Bảo thật ra vẫn có chút lo lắng, cậu cũng đã từng nhìn thấy qua ở tiệm vải, một thước tới 1-2 lượng bạc, quá đắt
Cả thôn đều biết Bùi Thiệu Nhung nghèo, Mạc Tiểu Bảo cũng vậy, hiện giờ dùng hết tiền chỉ vì vinh quang nhất thời, tương lai cậu và Bùi đại ca sẽ sống như thế nào?
Sau khi nghĩ ngợi trong lòng, Mạc Tiểu Bảo lén lút ra khỏi nhà và chạy đi tìm Bùi Thiệu Nhung.....
"Bùi đại ca ——"
Mạc Tiểu Bảo nấp ở sau cái cây lớn bên ngoài thôn, nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung bán thịt xiên nướng từ trong trấn về liền gọi hắn.
Cây đại thụ rất lớn, nghe người già trong thôn kể là cái cây này ở đây khi bọn họ còn nhỏ, ít nhất cũng phải hơn 100 năm, thân cây to lớn cũng đủ che khuất dáng người của Mạc Tiểu Bảo.
Nghe thấy giọng nói, Bùi Thiệu Nhung quay đầu lại và nhìn thấy cái đầu nhỏ của Mạc Tiểu Bảo thò ra sau cái cây lớn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng vẫy tay với hắn.
Thấy xung quanh không có ai, Bùi Thiệu Nhung vội vàng mang cái sọt ở trên lưng chạy tới, ở thời cổ đại trước khi thành thân hai bên không được gặp nhau, nếu có ai thấy A Bảo chủ động đến tìm hắn thì A Bảo nhất định sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Nhưng bọn họ đã lâu không gặp nhau kể từ khi đính hôn, trong lòng Bùi Thiệu Nhung rất nhớ cậu, lần đầu tiên hắn hiểu ý nghĩa câu nói của cổ nhân một ngày không gặp như cách ba thu
Nhìn Mạc Tiểu Bảo trái phải, Bùi Thiệu Nhung trong lòng gật đầu, ừm, khí sắc cũng không tệ lắm nhưng hơi gầy, chờ đến lúc A Bảo gả qua hắn sẽ nuôi béo cậu sau vậy!
Nhìn thấy ánh mắt của Bùi Thiệu Nhung đang nhìn thẳng vào mình, Mạc Tiểu Bảo có chút ngại ngùng, sợ Bùi Thiệu Nhung cảm thấy hành vi chủ động chạy ra ngoài tìm người trước khi thành thân của mình quá mức tuỳ tiện, vì vậy cậu nhanh chóng lấy khúc vải đỏ từ sau lưng ra.
"Bùi đại ca, cầm lấy khúc vải đỏ này trả lại cho tiệm vải đi......."
Hạnh phúc được hai ngày, Mạc Tiểu Bảo vẫn cảm thấy mình không thể vì bản thân lộng lẫy trong ngày thành thân mà tiêu hết số tiền của Bùi Thiệu Nhung.
Dù sao cậu cũng chỉ mặc một lần, đến lúc đó khoác áo màu đỏ như những ca nhi xuất giá khác ở trong thôn là được.
Bên cạnh đó, cha của cậu đã nhìn chằm chằm vào khúc vải đỏ do Bùi Thiệu Nhung gửi đến trong hai ngày qua, chắc chắn là ông đang cân nhắc có nên lấy khúc vải đó bán lấy tiền hay không.
Nếu khúc vải này thật sự bị cha cậu lấy đi, đến lúc đó hỷ phục cũng không có mà mặc, bạc này coi như mất trắng, giống như 3 quan tiền mà Bùi đại ca lần đầu tiên giúp cậu, chằng phải là trộm gà không được còn mất nắm gạo sao.
"........" Bùi Thiệu Nhung không vội nói chuyện, trong lòng nở nụ cười, Mạc Tiểu Bảo nghĩ cái gì đều biểu hiện hết ở trên mặt, hắn biết tiểu gia hỏa này đang lo lắng cho hắn!
Nhưng trước khi hắn kịp nói chuyện, Mạc Tiểu Bảo lại nói: "Thôi, ta sẽ trả lại khúc vải này, Bùi đại ca thành thật như vậy, ông chủ tiệm vải nhất định sẽ lừa huynh, chúng ta không tổ chức linh đình nữa, tiết kiệm tiền để sau này mua ruộng đất đi, còn..... " còn phải nuôi con nữa chứ!
Mạc Tiểu Bảo không dám nói câu kế tiếp, cậu xấu hổ đến mức thầm mắng đức hạnh của mình, tại sao lại không học được tính rụt rè của các ca nhi trong thôn.....
Mạc Tiểu Bảo đang nhập tâm suy nghĩ, biểu hiện trên mặt cũng thay đổi theo, lúc thì rạng rỡ, lúc thì ngây ngốc, lúc thì ngượng ngùng, làm cho Bùi Thiệu Nhung xem đến vui vẻ.
Buồn cười lắc đầu, Bùi Thiệu Nhung nhìn xung quanh không có ai, vì vậy hắn kéo Mạc Tiểu Bảo đến trước mặt mình, ấm áp nói.
"A Bảo, khúc vải này sẽ không trả lại, ta muốn mặc hỷ phục do em may rồi rước em về nhà, ta cũng muốn nhìn em mặc hỷ phục màu đỏ, nhất định sẽ đẹp hơn bây giờ!"
Mạc Tiểu Bảo đang định nói gì đó, ngay lập tức mỉm cười khi nghe câu cuối cùng "Thật không? Bùi đại ca thực sự nghĩ A Bảo xinh đẹp?"
Đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Bảo nghe ai đó khen cậu xinh đẹp, trước đây người trong thôn đều khen tỷ tỷ cậu xinh đẹp.
" Phải, rất đẹp!" Bùi Thiệu Nhung gật đầu khẳng định, dáng vẻ của A Bảo đoan chính, đặc biệt chính là đôi mắt, rất sáng, trông rất đáng yêu.
Tuy nhiên, người dân nơi đây dường như có tiêu chuẩn khác với hắn, bởi vì thân phận ca nhi ngang ngửa nữ nhân, mọi người ở đây đều cho rằng ca nhi âm nhu mới là xinh đẹp.
Mặt khác, ngoại hình của Mạc Tiểu Bảo không phải âm nhu mà thiên về hướng thiếu niên dương quang, cộng thêm tích cách hấp tấp tùy tiện của cậu, chẳng có chút gì giống với ca nhi ở đây.
Bùi Thiệu Nhung không giống như nói dối, còn Mạc Tiểu Bảo lại vui sướиɠ cực kỳ khi nhận được lời khẳng định, trên thế giới này không có ai lại không thích sự ngưỡng mộ và khen ngợi của người mình thích.
Trong lòng mừng rỡ, lại được Bùi Thiệu Nhung kéo lại gần, Mạc Tiểu Bảo bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, Bùi đại ca thật là..... bọn họ còn chưa thành thân mà, nếu bị thôn dân nhìn thấy bọn họ ôm nhau thì xấu hổ lắm nha.
Xấu hổ thì xấu hổ nhưng Mạc Tiểu Bảo không có tránh đi, trên khuôn mặt ửng hồng bí mật vươn tay ôm lấy Bùi Thiệu Nhung, đôi mắt lại híp lại mang theo nụ cười trên môi, trong lòng hiện rõ sự ngọt ngào.
Sợ thôn dân nhìn thấy, cả hai ôm không lâu lắm rồi tách ra, trước khi rời đi, cậu nhìn thấy trong sọt đựng nến đỏ và giấy song hỷ mà Bùi Thiệu Nhung mua, Mạc Tiểu Bảo lại cảm thấy hạnh phúc trong trái tim của cậu.
Sau khi lẩm bẩm nói "Đừng tiêu tiền lãng phí", Mạc Tiểu Bảo cầm khúc vải đỏ chạy về nhà với vẻ mặt ngọt ngào.