Chương 20

Ở thế giới này, không có nguy hiểm đến tình mạng, không cần phải tìm cách giãy giụa sống sót. Tất cả chỗ này là địa bàn của cô, những người này đều chuyên môn đến để chăm sóc, phục vụ cô, còn có gì tốt đẹp hơn so với cảnh tượng này sao?

Đã không có!

Đây quả thực chính là cuộc sống lý tưởng a!

Trong lòng Thịnh Hạ cực kỳ thoải mái, mặt lộ vẻ hướng tới.

Hệ thống nhân cơ hội này lên tiêng mê hoặc cô: 【 đúng vậy, chỉ cần ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, lại sửa đổi một chút kết cục, đến lúc đó tất cả những thứ này sẽ thuộc về cô! Nhưng nếu xuất hiện sai lầm, mất hết những thứ này cô không đau lòng sao?】

Đau lòng, đương nhiên đau lòng.

Tưởng tượng đến tiền mặt trong thẻ của mình đến hàn chục tỷ đồng bay cao bay xa, Thịnh Hạ tức khắc liền giật mình, thành thật trả lời lại hệ thống.

Mà lúc hệ thống vừa định thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Thịnh Hạ tỏ ra khó hiểu mà chớp chớp mắt, giọng điệu muốn vô tội bao nhiêu liền vô tội bấy nhiêu : “Cho nên, tôi không phải đang hoàn thành nhiệm vụ Thống Thống giao cho rất khá sao? Thống Thống, ngươi có được một ký chủ phối hợp như vậy, không nên cảm thấy vinh hạnh sao?”

【…… Ha hả. 】

Hệ thống bị nghẹn đến suýt nữa loạn hết kết cấu, ký chủ của nó cũng nên có chút tự mình hiểu lấy đi chứ!!



“Phu nhân, tam thiếu gia, thiếu gia Cảnh Húc.”

Trong sự vấn an của nhóm người giúp việc, Thịnh Hạ bị đẩy vào trong thang máy. Vì dễ dàng cho cô có thể hoạt động, bên trong biệt thự đã khẩn cấp nắp đặt thêm thang máy. Mà biệt thự bốn tầng này cô có riêng một tầng của mình, là không gian riêng tư.

Phong Thiệu Vũ cùng Phong Cảnh Húc muốn về phòng mình nghỉ ngơi sắp xếp lại, Thịnh Hạ liền cho cô gái giúp việc vẫn luôn đi theo mình đi xuống. Chính cô tự mình đẩy xe lăn, hứng thú bừng bừng tham quan mọi nơi trong địa bàn của mình.

Cô xuyên qua một hành lang thật dài, ở tầng này có thư phòng, phòng đọc, phòng mát xa, khu chiếu phim, khu giải trí… Còn thông mấy phòng với nhau để làm phòng để quần áo cực kỳ xa hoa. Phong cách bài trí trong biên thự thiên về phong cách châu âu, cực kỳ xa hoa.

Mà mấy tháng nay Phong Yến chưa bao giờ trở về nhà, nguyên chủ ở chỗ này chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh cực kỳ trống vằng cùng lạc lõng, làm cho cô ấy luôn buồn bực không vui. Bởi vậy, những khu vực muốn cho cô hưởng thụ, thì từ trước đến nay cô ấy chưa từng động quá. Cho nên không phải mỗi ngày đều có người làm quét dọn thì khả năng có một tầng bụi dầy phủ lên rồi.

Nghĩ đến đây, Thịnh Hạ liền không khỏi đau lòng mà bưng kín ngực: Nguyên chủ không yêu những thứ này, vậy thì để cho cô tới! Để cho cô tới!

Ô ô khiến cho cô tới hưởng thụ trống vắng cùng tịch mịch, hưởng thụ sinh hoạt tràn ngập hơi tiền này đi.

Loại cuộc sống thần tiên này, ai còn phải về mạt thế làm vua tang thi nữa ,không đi, đến cẩu đều không đi!

Hệ thống: 【……】 lúc cô uy hϊếp tôi cũng không nói như ậy a.

A, đàn bà.