Chương 17

“Nhìn thấy hai người đều không có việc gì, anh liền an tâm rồi.” Phong Yến nhàn nhạt gật đầu, lại nhìn về phía Phong Thiệu Vũ, “Thiệu Vũ, trong khoảng thời gian này nhờ em chăm sóc cho Hạ Hạ cùng Tiểu Húc.”

Thật đúng là muốn hắn chăm sóc a?

Phong Thiệu Vũ chần chờ mà dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, quả thực đầy mặt dấu chấm hỏi.

Phong Yến làm bộ không nhìn thấy hắn nôn nóng làm mặt quỷ, trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian này anh tương đối bận, tạm thời không thể về được. Em là chú của Tiểu Húc, liền quan tâm bọn họ một chút.”

Rõ ràng là anh không quản được lão bà của mình, lại không yên tâm để chị ấy ở trong nhà làm yêu, làm gì một hai phải liên lụy người vô tội?

Phong Thiệu Vũ nhịn không được trợn trắng mắt với ông anh trai mình.

ở trong bầu không khí cổ quái này, chỉ có Thịnh Hà giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, cô vui sướиɠ gật đầu: “Được rồi, chồng yêu, anh cứ yên tâm đi, lúc anh không có nhà, em sẽ chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta cùng em trai em gái của anh.”

Phong Yến trầm mặc một cái chớp mắt, làm như cười nói: “Tốt, vậy vất vả Hạ Hạ.”



Sau khi cuộc gọi Video cắt đứt, trong phòng bệnh tức khắc một mảnh yên tĩnh. Qua vài giây sau, Phong Cảnh Húc mới không nín được “Nôn” ra một tiếng: “Thịnh Hạ, cô cũng đừng làm ra vẻ quá, tôi thật là muốn phun ra!”

—— này quả thực so sánh giữa giọng nói làm nũng của cô ta cùng câu cô ta bảo hắn gọi cô ta là mẹ còn ghê tởm hơn.

Thịnh Hạ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi câu nói của Phong Cảnh Húc, cô chỉ nâng mặt mặt lên, ánh mắt nhìn hắn sâu kín, thở dài: “Chú Triệu, chú còn không mau kiểm tra tiểu Húc? Tôi khẳng định hắn bị chấn động não làm cho phát sinh di chứng, nhìn ai hắn cũng bị ghê tởm. Aizz đứa nhỏ này cũng là, vì muốn ở trước mặt chồng tôi thể hiện kiên cường, khó chịu như vậy cũng không chịu nói ra?”

Mặt Phong Cảnh Húc tức khắc vặn vẹo, hai tay nắm chặt, táo bạo quát : “Tôi rõ ràng bị cô ghê tởm đến biết không? Thịnh Hạ cô đừng giả ngu!”

“Ân ân, con trai mẹ chỉ đang tức giận, mẹ không tức giận.”

Phong Cảnh Húc: “……” A a a hắn muốn gϊếŧ cô ta!!

Phong Thiệu Vũ nhìn một màn náo nhiệt gà bay chó chạy ở trong phòng bệnh, huyệt Thái Dương của hắn nhảy dựng, đột nhiên hắn có loại dự cảm xấu. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, chuyển mắt qua quản gia đang đứng bên người, thấp giọng uyển chuyển dò hỏi: “Chú Triệu, hai người này trước kia…… Chính là như vậy sao?”