Chương 12

“Chú em…… Thiệu Vũ a.”

Phong Thiệu Vũ bất động thanh sắc mà lui về phía sau nửa bước, ra vẻ trấn định: “Chị, chị dâu.”

“Tôi không nghĩ tới cậu lại quan tâm đến tôi như vậy, tôi thật là quá cảm động đi.” Thịnh Hạ nháy nháy hai mắt xinh đẹp của mình, mội mỏng hồng nhạt doang doanh kéo lên, như một ác ma nhỏ lên giọng buồn bã : “Tôi còn tưởng rằng cậu kéo Wechat của tôi vào danh sách đen sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa đâu.”

Trên trán Phong Thiệu Vũ mồ hôi lạnh đều muốn rơi xuống dưới, tươi cười càng thêm miễn cưỡng: “Như, như thế nào sẽ như vậy đâu? Tôi làm sao dám đem WeChat của chị dâu kéo vào danh sách đen, này không phải, tôi vừa mới nghe nói chị dâu cùng tiểu Húc xảy ra tai nạn xe cộ liền vội vàng tới đây trấn an hai người sao.”

Hắn nhiều nhất cũng chỉ muốn giả vờ một chút mà thôi

“Vậy thì Thiệu Vũ, cậu vì cái gì thời gian này không trở về nhà đâu?”



“…… Tôi, tôi gần đây có chút bận.” Trên mặt Phong Thiệu Vũ lộ vẻ thống khổ, nhưng tính cách mềm lòng làm cho hắn không có cách nào từ chối Thịnh Hạ : “Chờ tôi hết bận, liền về nhà một chuyến, thật sự.”

“Thật vậy chăng?” Gió nhẹ phất quá, Thịnh Hạ đột nhiên ho khan lên, tay nhỏ xinh của cô vỗ về ngực, một bộ dáng lung lay sắp đổ, nhẹ nhàng thở dài nói, “Cậu luôn không về nhà, người trong nhà đều rất nhớ cậu.”

“Về, về, khẳng định về.”

Thấy bộ dáng suy yếu kia của Thịnh Hạ, Phong Thiệu Vũ vội gật đầu không ngừng: “Hiện tại gió lớn, chị dâu, chúng ta vẫn là về trước phòng bệnh đi.”

Không đợi hộ lý bên cạnh có động tác, hắn liền ân cần chủ động đẩy xe lăn của Thịnh Hạ trở về, còn cố ý nói sáng chuyện khác : “Lại nói, Tiểu Húc hiện tại thế nào? Tôi nghe quản gia nói thằng bé bị chấn động não, cũng không biết có nghiêm trọng hay không.”

Quả nhiên, so sánh với cậu con trai cả kiệt ngao khó thuần kia vẫn là chú em chồng người đẹp tâm thiện dễ dàng hơn a. Thật đúng là một người dễ mềm lòng a.