Chương 9: Công việc phân gia
"Công chứng cái gì?" Diêu thị chỉ là phụ nhân nông thôn không biết chữ, cũng không biết hiện giờ rất nhiều luật pháp đều đã thay đổi, ngay cả Nhạc lão gia tử cũng không rõ ràng lắm.
"Cái kia là luật Đại Hạ mới, mọi người chỉ cần đem tài sản giá trị đến chỗ quan phủ công chứng là được quan phủ bảo vệ, phòng ngừa người khác mưu đoạt. Đương nhiên mỗi năm cần nộp lên trên năm lượng bạc phí công chứng."
Cô cũng mới biết được chuyện này từ hộp của hồi môn của nguyên chủ, mẫu thân nguyên chủ sau khi bệnh nặng đã biết biết nhi nữ nhỏ tuổi, phu gia lại có Diêu thị, đến lúc đó nhi nữ khả năng sẽ bị mẹ chồng mang về, đến lúc đó tài sản chắc chắn không giữ được.
Thế là cô liền đi quan phủ làm công chứng, từ sau khi ban hành luật, có rất ít người đi làm công chứng cho tài sản, cô không phải muốn lợi dụng quan phủ giữ một phần tài sản này, mà là muốn lợi dụng cái công chứng này để tỷ đệ nguyên chủ có cái mà đảm bảo.
Dù sao đồ vật này nọ bọn họ cứ lấy, chỉ cần cái này công chứng vẫn còn, như vậy liền được pháp luật bảo vệ, mà cô một phát trực tiếp giao hai trăm năm mươi lượng, công chứng phí năm mươi năm, chờ đến khi nhi nữ lớn lên nếu bị bắt nạt cũng có thể lợi dụng cái này làm lợi thế đàm phán.
Có thể nói, mẫu thân nguyên chủ Cao thị thật sự nghĩ rất xa, lợi dụng luật pháp hiện nay suy tính hết thảy tình huống có lợi, chỉ cần nguyên chủ lớn lên một chút liền có thể lợi dụng chuyện này thoát ly Nhạc gia.
Mà của hồi môn để lại cho nguyên chủ cũng bảo đảm hai người sẽ không bị đói chết. Còn những tài sản khác, có những thứ đó mà bọn họ còn không thể nuôi sống bản thân thì để lại nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hiện giờ địa vị nữ tử tăng lên không ít, có thể so với thời kỳ Võ Tắc Thiên, mẫu thân nguyên chủ thậm chí không cần lo lắng đến tương lai của một nữ tử như nguyên chủ, càng không cần nói đến đệ đệ nguyên chủ từ nhỏ đã thông tuệ hơn người .
"Cho dù cái gì quan phủ công chứng thì lại làm sao? Cha ngươi là nhi tử của lão gia tử, con hiếu thuận cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa, quan phủ còn có thể quản hay sao?" Diêu thị không hiểu luật pháp, chỉ biết của con chính là của cha.
"Trước luật pháp không có cha con, phụ thân ta lại đã sớm đã phân gia." Khỉ Quả nhún vai, thấy Diêu thị muốn nhào lên tới đánh người, cô vội vàng mở miệng: "Kỳ thật cháu gái nói cái này cũng không phải muốn tài sản."
"Có ý gì?" Diêu thị dừng một chút, hồ nghi nhìn cô.
"Ta chỉ muốn mang theo đệ đệ rời đi, những tài sản đó cháu gái sẽ tìm quan phủ làm chứng, xem như tỷ đệ chúng ta hiếu kính gia gia nãi nãi." Không sai, cái này chính là tính toán ngay từ đầu của cô, cũng là mưu tính của Cao thị.
Đối với Diêu thị mà nói, hai người bọn họ cũng chỉ là con chồng trước, ăn cơm trắng, bà ta càng coi trọng những tài sản kia, trừ bỏ sáu mươi mẫu ruộng, ở trấn trên còn có mặt tiền cửa hàng, một tiểu viện, hiện giờ mặt tiền cửa hàng ở trên tay con lớn, sân cho con thứ hai, tự nhiên không có khả năng giao ra.
Mà nếu Khỉ Quả nói dùng này đó đổi lấy tự do, Diêu thị cũng không có gì không vui, dù sao hiện tại cũng không thể buôn bán người, mà đổi lấy sính lễ gì đó cũng không được bao nhiêu, Diêu thị đều coi thường.
Kia nếu đã có thể danh chính ngôn thuận có được những tài sản đó, lại có thể đem hai cái cái đinh trong mắt đuổi ra khỏi nhà, đó là chuyện không thể tốt hơn. Cao thị tuy rằng không sống cùng Diêu thị, lại có thể đoán chuẩn tính cách của mẹ chồng kế.
Nhạc lão gia tử còn muốn nói cái gì, Diêu thị đã đuổi Nhạc Khỉ Quả ra ngoài trước, không biết thì thầm nói gì đó với Nhạc lão gia tử, dù sao thì cuối cùng Nhạc lão gia tử cũng đồng ý.
Mời trưởng bối có bối phận cao nhất Nhạc gia tới, tứ thúc công (tứ thúc công), tộc trưởng và lý chính hỗ trợ công chứng, chỗ bọn họ hiện tại gọi là thôn Hòa Điền, trong thôn có hơn năm trăm hộ, cũng xem như là thôn lớn.
Trong thôn có ba họ lớn là Nhạc, Triệu, Vương, còn có một ít dòng họ khác không đến trăm hộ. Lý chính là tộc trưởng Triệu gia, thời trẻ cũng là một tú tài, cùng khóa với phụ thân nguyên chủ, lớn hơn phụ thân nguyên chủ mười tuổi. Sau lại không thi đậu cử nhân, ông ở lại trong thôn tiến cử làm lí chính. Tứ thúc công Nhạc gia có cùng bối phận với tổ phụ của phụ thân nguyên chủ, cũng là người trường thọ thứ hai trong lứa ấy của Nhạc gia, năm nay đã ngoài bảy mươi, ở cổ đại có thể nói là người có phúc.
Tộc trưởng Nhạc gia là nhi tử của tứ thúc công, cùng thế hệ với Nhạc gia gia, còn lớn hơn một tuổi, cũng đọc sách mấy năm, là một ông cụ hiền hòa. Tuy ngày thường nguyên chủ đều bị nhốt lại, nhưng đến thời điểm lễ tết Diêu thị cũng không thể không cho bọn họ ra cửa thăm người thân, cũng có gặp qua vài lần.
Đừng nhìn Nhạc tứ thúc công lớn tuổi mà lầm, ông không phải lão cổ hủ, thật ra đã sớm không vừa mắt Diêu thị cùng Nhạc lão gia tử, thứ nhất là hai người lúc trước không mai mối tằng tịu với nhau tức chết thê tử nguyên phối, thứ hai cũng là do cái tính thích ăn ngon lại lười làm việc của hai người này.
Lại đến chính là bởi vì Kỳ Hạc, lúc cuối năm năm ngoái tứ thúc công còn thường xuyên nói với Khỉ Quả phải chăm sóc đệ đệ, đừng để người khác khi dễ. Nguyên chủ không nghe được, cô lại suy nghĩ cẩn thận, xem ra ngày thường mấy đường huynh đệ Nhạc gia kia khi dễ Kỳ Hạc không ít.
Cho nên, thời điểm Khỉ Quả đi mời tứ thúc công và lý chính cũng không có giấu giếm nguyên nhân vì sao muốn dọn ra, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể không chút do dự đứng về phía cô.
Vãn bối yêu cầu phân gia, cho dù đã sớm đã phân ra ngoài nhưng là dù sao cũng nuôi mấy năm, nếu không có nguyên do hợp lý thì cũng là chuyện đại nghịch bất đạo. Ở cổ đại, so với pháp lễ, người ta càng thích nói chuyện thân tình.
Nhưng bởi vì Kỳ Hạc bị khi dễ đến đổ bệnh, không được chữa trị kịp thời dẫn đến sốt cao trở thành đứa ngốc lại là chuyện khác. Vốn dĩ tứ thúc công rất xem trọng Kỳ Hạc, cảm thấy cậu giống phụ thân, tương lai cũng là người có tiền đồ, vì Nhạc thị nhất tộc mà quang tông diệu tổ.
Kết quả tiền đồ cứ như vậy bị chặt đứt, tứ thúc công sao có thể không tức giận? Cho nên sau khi đi vào Nhạc gia liền cùng lý chính ngồi ở chủ vị, trừng mắt lạnh lẽo nhìn hai người, ngay cả Diêu thị ngày thường bừa bãi ương ngạnh cũng không dám phát ra tiếng.
Khỉ Quả lôi kéo Kỳ Hạc đứng ở giữa nhà, nghe Nhạc lão gia tử nói chuyện phân gia. Sau khi nghe xong, tứ thúc công đập bàn: "Hồ đồ, có người nào làm tổ phụ mẫu lại trực tiếp đem hai đứa nhỏ đuổi ra khỏi nhà như các ngươi sao?"
"Đây là chính bọn nó yêu cầu." Lo lắng muốn phân gia sản, Diêu thị cũng bất chấp tứ thúc công chán ghét, vội vàng mở miệng.
"Nam nhân nói chuyện có chỗ cho một cái phụ nhân như ngươi xen mồm à? Lão ngũ a, nhà ngươi ngươi dạy không được à." Tộc trưởng nhàn nhạt mở miệng, mắt cũng không thèm nhìn Diêu thị một cái.
"Ngươi câm miệng" Nhạc lão gia tử mắng thê tử: "Tam ca, tứ thúc, cái này là nha đầu Khỉ Quả kia đề nghị, ta vốn không đồng ý, dù sao bọn nó vẫn là trẻ con, sao có thể chiếu cố chính mình? Nhưng mà chính nó kiên trì, còn nói không cần bất cứ thứ gì, ta cũng không có cách nào a."
Nhạc lão gia tử trực tiếp đem mọi chuyện đều đẩy đến trên người Khỉ Quả. Cô trào phúng cong môi, quả nhiên không hổ là phu quân của Diêu thị, không có mấy người vô sỉ được như này đâu
"Quả nha đầu? Ngươi thật sự tính toán như vậy?" Tộc trưởng nhìn Khỉ Quả, có chút không tán đồng.
"Vâng, ta muốn mang đệ đệ đi phủ thành xem đại phu, không chừng còn có thể chữa khỏi, không biết phải tốn bao nhiêu bạc, ta không muốn liên lụy trong nhà, vài thứ kia coi như là ta cùng đệ đệ hiếu kính, nhưng mà chỉ sợ về sau chúng ta không có năng lực có thể giúp đỡ gia gia nãi nãi."
Lời hay ai mà không nói được?