Chương 46: Một Bữa Tiệc Lẩu

Thực tế bên cạnh hồ Vị Thủy có một bãi đất trống, trước đây ngoại trừ hai dãy nhà ở hai bên ra thì còn thừa lại mảnh đất khá lớn. Hơn nữa, hồ Vị Thủy nối với sông Vị Thủy, hai bên bờ sông đều có khá nhiều mảnh đất bỏ không.

Có thể coi đây là nơi vắng vẻ nhất trong phủ Vĩnh Định ngoại trừ bốn con đường chính, ngày thường có hoạt động gì thì đều tổ chức ở chỗ này.

Đây là lần đầu tiên phủ Vĩnh Định tổ chức trù vương đại tái, rất nhiều người rảnh rỗi đến xem náo nhiệt, thậm chí còn đông hơn hôm qua. Có mấy người suýt thì không chen vào được, mãi mới chen chúc qua đám người thì phát hiện nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Trên mảnh đất rộng rãi, các quầy hàng bày bán rải rác, một dãy lều được dựng lên, bày rất nhiều bàn, trong lều có rất nhiều chỗ ngồi, nhìn có vẻ khá cao cấp nhưng vẫn còn khá trống, hiển nhiên các đại nhân vật vẫn chưa tới.

Mọi người tụ tập bên ngoài khiến cho khu vực này trông qua càng thêm trống trải, nhưng phía trước các quầy hàng đại diện của các cửa hàng thì không trống chút nào, có lẽ là bị kí©h thí©ɧ bởi sự xuất hiện của những khách hàng ngày hôm qua, mỗi nhà mỗi hộ đều chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ tiện lợi và thực dụng, hương vị thơm ngon, giá cả tiện nghi nhưng lại thu hút rất nhiều khách hàng.

Khi khách hành hương đến, trong trại đã đầy người, bọn họ còn tự động thêm một nồi malatang, trước đó Khỉ Quả đã nói một chút cách nấu Malatang, nhưng cô không ngờ bọn họ thật sự nấu được. Những người không muốn ăn thịt xiên nướng mang theo mùi cháy rất thích loại xiên nhúng cay này.

Bởi vì có một số người vừa thử đã yêu vị cay này, mới sáng sớm đã tụ tập trước quầy hàng, mà có không ít tửu lâu đến hỏi thăm về chuyện cây ớt, chẳng qua bây giờ số lượng ớt của Khỉ Quả còn phải dựa vào không gian.

Cụ thể có bán ra được hay không còn phải chờ chuyện trồng trọt vào năm sau.

Cho nên Cổ Lâu cũng không nói không được, ông chỉ nói chủ gia chỉ lấy được một ít từ chỗ người khác, để xem xem sang năm có trồng được không đã.

Đến nơi thấy mọi người đang tụ tập bên ngoài, Khỉ Quả vội vàng bảo nhóm Bạch thẩm đi hỗ trợ, nàng tạm thời vào trong quầy ngồi.

"Cổ thúc, cách thức tổ chức của trù vương đại tái đã được công bố chưa?" Dù sao có rất nhiều cách nấu ăn khác nhau, nhất định phải có chương trình.

"Đã công bố rồi, nói là yến tiệc." Cổ Lâu đang dở tay nghe được thì nhanh chóng trả lời.

"Yến tiệc?" Khỉ Quả suy nghĩ một lúc, yến tiệc thực chất là một bữa ăn bao gồm món nguội, món chính, súp và có thể còn có điểm tâm và đồ uống, đây là kết luận nàng cho ra sau khi xem phim bộ phim hoạt hình ‘Chuuka ichiban’.

(小当家 search thì ra hình của bộ chuuka ichiban, tên tiếng việt là đầu bếp cung đình)

"Đúng vậy, chúng ta đã chuẩn bị xong những món ăn cần thiết cho bữa tiệc." Cổ Lâu thấy nàng hứng thú, lại có thêm người tới giúp đỡ nên ông đi tới bên cạnh Khỉ Quả và trả lời, thuận tiện lấy thực đơn đã chuẩn bị xong đưa cho nàng xem.



Khỉ Quả cầm thực đơn nhìn xem, món chính và món nguội tương đối bình thường, ước chừng những tửu lâu khác chẳng khác bao nhiêu, nhiều nhất là khác biệt về phương pháp nấu ăn.

"Cái này không được.” Cứ na ná nhau thế này rất khó đánh giá, điều mà nhà nàng cần là sự nổi bật.

"Ta cũng biết là không được, không nghĩ vậy, những nhà những tửu lâu khác chắc cũng chỉ có những món này thôi." Tiền tú tài không biết từ khi nào đã đứng cạnh mấy người, ánh mắt liếc nhìn thực đơn rồi lên tiếng phụ họa.

"Vậy..." Cổ Lâu có chút bối rối, mọi người tổ chức yến tiệc đều làm như thế này mà.

Khỉ Quả nhìn lại thực đơn rồi chỉ vào một món ăn: "Gà hầm nấm này đã hầm sẵn rồi à?"

"Vâng, nội nhân hầm từ sớm, bây giờ hẳn là đã mềm rồi." Cổ Lâu gật đầu.

"Như vậy thì đem nồi uyên ương lên, chúng ta làm một cái tiệc lẩu, vừa hay dùng món này làm nước cốt.” Khỉ Quả nhịp tay, nấu lẩu tuy cần tự mình bắt tay vào làm nhưng các nguyên liệu không kém hơn một bữa tiệc.

Trước tận thế nàng đã từng nghe nói có tiệc lẩu ngàn người, lẩu vạn người, cho nên dùng lẩu làm tiệc chắc chắn đủ.

"A!" Cổ Lâu có cảm giác mình nghe lầm, lẩu cũng có thể dùng làm yến tiệc sao?

"A cái gì, Cổ thúc, chúng ta vốn làm sinh ý lẩu và thịt xiên nướng, sao có thể lệch chủ đề được." Khỉ Quả nghiêm túc nói.

Khóe miệng Cổ Lâu giật giật: “Được rồi, vậy nghe theo tiểu thư.” Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thực cũng không tệ, ông liền đi chuẩn bị, đã có sẵn cốt lẩu nhưng những nguyên liệu đã chuẩn bị trước cần được chuẩn bị lại.

Nguyên liệu làm lẩu cần phải thái mỏng nên cho mấy người không quá bận bịu xử lý một số nguyên liệu, dù sao thì cơ bản cái gì ăn được cũng có thể cho vào nồi, mỗi thứ một ít cũng được.

Ngồi được một lúc thì cảm thấy hơi ồn ào, Khỉ Quả đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo, Kỳ Hạc mất kiên nhẫn nên cũng đi theo nàng. Ngoài cửa có rất nhiều người, hai người mãi mới chen ra ngoài được.

Thính lực nhạy bén của Khỉ Quả nghe thấy mấy nhà bán xiên nướng đang hỏi thăm Triệu thẩm nhà bọn họ chuẩn bị cái gì cho yến tiệc, chẳng lẽ là thám tử nhà khác? Chẳng qua đều bị Triệu thẩm lái sang chuyện khác hết rồi.

"Xin lỗi!"



"Ai, mắt ngươi để sau gáy đấy à?" Hơi không để ý Khỉ Quả đã vô tình đυ.ng phải người nào đó, nàng vội vàng xin lỗi nhưng người kia lại đẩy nàng ra và bắt đầu mắng.

"Thật xin lỗi, ta không nhìn đường nên mới đυ.ng phải người mù." Khỉ Quả không phải là loại người bị người mắng thì một nhẫn hai nhịn, cần xin lỗi thì xin lỗi, bị người mắng thì sẽ đáp trả.

"Ngươi, ngươi biết cha ta là ai không hả?" Đối phương tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Khỉ Quả.

"Cha ngươi là ai thì liê quan gì đến ta? chẳng lẽ đánh con thì cha tới à? Vấn đề là ta cũng đâu có đánh ngươi mà ha? Dạo này nhiều kẻ lừa cha thật đấy." Khỉ Quả nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nữ tử kia.

Trông nàng ta khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc lăng la tơ lụa, trên đầu đeo không dưới mười loại trang sức kim thoa, đúng là không sợ nặng chết. Mặt mũi khá xinh đẹp nhưng lại bị phấn son che lấp vẻ thanh xuân, làm tổn hại làn da.

"Phụt…" Những người xem náo nhiệt xung quanh đều bật cười, trông Khỉ Quả dịu dàng là thế mà không ngờ lúc nàng độc miệng cũng không kém ai.

Nữ tử nọ tức muốn chết, chưa từng có ai dám nói với nàng ta như vậy, nghe tiếng cười chung quanh lại càng buồn bực, nàng ta lập tức quay người tát vào mặt nha hoàn phía sau: “Ngươi chết rồi hay sao mà không phát hiện tiểu thư nhà ngươi bị người khi dễ hả?’

"Chậc chậc, đúng là thói đời ngày này, cử chỉ thô lỗ thế mà cũng là thiên kim tiểu thư, chẳng biết là người nhà dạy dỗ thế nào.” Vẻ mặt Khỉ Quả như đang nói ‘Sao ngươi có thể làm như vậy’, còn lắc lắc đầu, khiến những người xung quanh cười lớn hơn nữa.

"Ngươi!" Nữ tử càng tức giận hơn, giơ tay định đánh người nhưng không may bị Khỉ Quả bắt được.

"Ngàn vạn lần chớ ra tay nha, ra tay rồi chỉ hại ngươi thôi nha.” Khỉ Quả cười khẩy, trong lúc đối phương ra sức giãy dụa thì buông tay, suýt thì khiến nữ tử ngã xuống.

"Đi thôi." Kỳ Hạc đang yên lặng xem kịch cùng nàng rời đi: “Ngươi cũng thật là, thấy tỷ tỷ ngươi bị bắt nạt mà không biết đường giúp một tay à?”

“Tỷ, đệ thấy tỷ không giống người bị bắt nạt mà.” Kỳ Hạc buồn cười nói.

"Dù có hay không thì đây là chuẩn tắc làm đệ đệ, bảo vệ tỷ tỷ là nghĩa vụ của ngươi, có hiểu không đấy hử?”

"Vâng vâng vâng, đệ nhớ kỹ rồi, lần sau nhất định sẽ tự mình ra tay."

Hai tỷ đệ đi xa mà vẫn có thể nghe được hai người nói chuyện, có thể thấy rõ sự cưng chiều của đệ đệ đối với tỷ tỷ không sót tý nào.