"Chờ khi nào có thời gian chúng ta đến điền trang đi, phía sau điền trang có ngọn núi, phía sau ngọn núi đó có cả một dãy núi cơ, chúng ta tìm một chỗ hẻo lánh cho ngươi dùng tinh hạch." Thấy hắn đã bình tĩnh lại, Khỉ Quả hài lòng nói.
Thật ra tu chân càng tốt hơn, nhưng cô đã từng lén lút kiểm tra cho Kỳ Hạc, đều không có linh căn, cũng không biết tại sao, chẳng lẽ pháp tắc nơi này không thể tu luyện? Khỉ Quả không ăn được nho thì cho rằng nho chua nghĩ.
"Được." Lúc này Kỳ Hạc đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn đúng là đã quá mức mong chờ và kích động, như vậy không tốt, kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Sau khi thương lượng xong, hai người trở về ăn sáng, sau đó Khỉ Quả chuẩn bị chuyện mở tiệm. Cô định mở một tiệm thịt nướng có đồ uống lạnh và kem, sau khi trải qua suy nghĩ, cuối cùng Khỉ Quả còn thêm cả món lẩu.
Thời đại này có món lẩu, tên là canh cổ đổng, nhưng mà không cho thêm ớt, chỉ có hạt tiêu thôi, được vận chuyển đến từ Vân Châu. Vân Châu thuộc khu vực khí hậu á nhiệt đới, thời tiết nóng ẩm, thân thể người dễ bị khí nhập, ăn nhiều gia vị cay có thể giảm bớt khí trong người.
Cô không có nhiều ớt, trong không gian cũng chỉ có nửa mẫu, nhưng quả ớt to bằng quả cà tím, vị cực kỳ cay, chỉ cần một quả trộn với các nguyên liệu khác làm thành tương ớt, một thìa nhỏ thôi đã có vị siêu cay rồi.
Nhưng thật ra có thể chèo chống được một phần, đáng tiếc bên trong không gian không có dư đất trống, toàn là các loại thuốc đông y biến dị cùng với số ít cây lương thực. Trong vườn thì trồng thật nhiều cây ăn quả biến dị, nếu không thì cô hoàn toàn có thể trống thêm một ít ớt.
Xem ra phải bảo Bạch thúc tranh thủ nâng cao độ phì của đất trong mùa đông này, sang năm bắt đầu trồng ớt.
Tuy nhiên đó đều là chuyện năm sau, Khỉ Quả vẽ xong bản thiết kế cái bàn. Cô không học thiết kế, nhưng mà có thể vẽ tranh hoạt họa, vẽ bản phác thảo hay vẽ than trên giấy bản.
Thứ cô vẽ ra là loại bàn thường được dùng trong các nhà hàng lẩu ở thế kỷ 21. Cô thích ăn lẩu cho nên nhìn thấy rất nhiều. Nhưng bàn ở đây tốt nhất là làm bằng phiến đá, có khả năng chống cháy. Nếu lo lắng về khả năng dẫn nhiệt thì có thể thêm một lớp gỗ.
Ngoài khoét lỗ để đặt nồi lẩu ra thì cô còn gia tăng thêm khay sắt có lỗ, ngoài ăn lẩu ra thì còn có thể ăn đồ nướng. Chỗ phiền toái duy nhất là mặt tiền cửa hàng quá nhỏ.
“Làm sao vậy tỷ tỷ?” Kỳ Hạc để ý thấy Khỉ Quả đang cau mày thì đặt sách xuống, hỏi.
"Ta vốn định mở một cửa hàng để kiếm chút phí sinh hoạt cho chúng ta, dù sao chi phí tại phủ Vĩnh Định đắt đỏ, nhưng ta vừa mới tính xong, mở cửa hàng thì được nhưng nhưng cửa hàng của ta quá nhỏ."
Nói xong thì thở dài, hiện tại muốn đi tìm một nhà tửu lâu là không có khả năng, cũng không thể mở hàng nhỏ trước, sau đó dần hướng đến điền trang mở nông gia nhạc chứ?
“Cửa hàng kiểu gì?” Kỳ Hạc nghĩ đến bản thân trước đó còn bị cái gọi là dị năng gì kia hấp dẫn, thoáng cái đã quên mất không nói cho tỷ tỷ biết mình vẫn còn tài sản.
Tài sản của Kỳ Hạc vừa tốt vừa nhiều hơn Khỉ Quả, có hai điền trang, ba cửa hàng và một nhà tửu lâu. Cao thị rất có tài năng trên phương diện kiếm tiền. Hơn nữa, trước khi cha hắn qua đời đã thăng làm tri phủ Vĩnh Định.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạc đột nhiên cảm thấy nguyên nhân cái chết của phụ thân mình có lẽ không chỉ đơn giản là cướp chặn đường, dù sao trên đường bọn họ cũng gặp phải tặc phỉ. Đại đa số đều là đám ô hợp tụ tập, phụ thân lại mang theo không ít hộ vệ, không kém hơn tiêu sư, làm sao lại dễ dàng bị sát hại như thế?
Nếu lúc đó Cao thị không bị bệnh, hắn và tỷ tỷ ở lại chăm mẹ, theo phụ thân lên đường thì chỉ sợ bốn người nhà bọn họ đều chết oan chết uổng đi? Mà sau khi hay tin, Cao thị đau lòng quá độ, thân thể vốn không tốt hoàn toàn suy bại.
Hầu hết tài sản trong phủ Vĩnh Định đều do mẫu thân sai người mua sau khi nhận được tin tức điều nhiệm, chỉ có phần của Khỉ Quả là do mẫu thân nhờ cữu cữu mua giúp, tài sản rồi đất ruộng hay của hồi môn đều chỉ là ngụy trang, chân chính thật ra nằm ở chỗ Kỳ Hạc.
Kỳ Hạc và Khỉ Quả một chút về chuyện tài sản có trong tay. Khỉ Quả không khỏi tặc lưỡi, được rồi, thì ra đường lui bên chỗ nguyên chủ chỉ là vỏ bọc, vì che giấu đường lui chân chính. Trong mắt mẫu thân nguyên chủ, phỏng chừng con gái không đáng tin, vẫn phải dựa vào con trai nhỉ?
"Tửu lâu? Ở chỗ nào?” Tửu lâu tốt hơn cửa hàng nhỏ nhiều, Khỉ Quả vội vàng hỏi.
"Tửu lâu ở phố Vị Thủy, đại đa số tửu lâu nổi danh tại phủ Vĩnh Định đều ở đó, lưng dựa hồ nước, là nơi có phong cảnh không tồi. Không cần đi thu hồi, chưởng quầy và tiểu nhị phòng thu chi nơi đó đều là tội nô kí văn khế bán đứt, không phải đi thuê.” Kỳ Hạc tự tin nói.
“Được, vậy chúng ta đi xem một chút đi.” Khỉ Quả có chút lo lắng. Ngoại trừ những kẻ thất bại trong cuộc chiến tranh giành ngôi báu từ năm mươi năm trước bị phán làm nô nhiều đời, và với một bộ phận bị hãm hại ra thì hầu hết đều là kẻ phạm tội thật sự.
Sự thật đã chứng minh rằng ánh mắt của Cao thị không tồi, ngoại trừ nhìn nhầm Chu Văn ra thì phẩm hạnh của tiểu nhị và chưởng quầy đều khá ổn, đáng tiếc trừ khi năm sau Kỳ Hạc thi đỗ tú tài, nếu không sang năm bọn họ sẽ bị quan phủ thu lại bán trao tay.
Đi vào tửu lâu mới phát hiện thật ra nơi này cũng không tốt đến đâu, vị trí tương đối hẻo lánh, trên phố Vị Thủy phần lớn là tửu lâu, còn có thanh lâu và viện tử của một số quan to quý nhân.
Bởi vì tiếp giáp với hồ Vị Thủy, bên hồ có những cây dương liễu lả lướt, vào ngày hè bên bờ hồ Vị Thủy sẽ nở đầy hoa sen, nước ở giữa hồ ước chừng tương đối sâu, không có hoa sen. Nhưng làm hồ nước lớn nhất trong thành, phòng cảnh hồ Vị Thủy có thể nói là hợp lòng người, thích hợp đi du ngoạn.
Tửu lâu nhà họ tên là Nghênh Khách Lai, ở gần tường thành, cách hồ nước hơi xa, ngồi ở tửu lâu căn bản không thể thưởng ngoạn phong cảnh trên hồ. Đoán chừng nhà họ Cao không dễ mua được nhà ở vị trí tốt hơn, chiếm một chỗ để chân thì còn có thể.
Theo đó công việc kinh doanh không được tốt lắm, khi bọn họ đến thì vắng tanh như chùa bà Đanh, chỉ có tiểu nhị bơ phờ ngồi đó.
Tiểu nhị thấy mấy người đến liền vui sướиɠ chào hỏi: "Khách quan mời vào, mời vào, quý khách muốn ăn gì, đồ ăn chiêu bài của chúng ta không tìm được bên ngoài đâu đấy nhé.”
"Tiểu Mậu, ngươi không nhận ra ai đây sao? Đây là đại tiểu thư và đại thiếu gia đấy.” Chưởng quầy ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhận ra hai người, vội vàng đi ra khỏi quầy, một bên răn dạy.
“Cổ thúc, đã lâu không gặp.” Kỳ Hạc nhẹ nhàng chào hỏi, trên mặt tươi cười, nhã nhặn chào hỏi.
"Phải rồi, đã ba năm rồi, thiếu gia cùng tiểu thư mấy năm nay thế nào?" Trên gương mặt Cổ Lâu cũng lộ ra vẻ vui mừng, Cổ Lâu là thư đồng mà Nhạc phụ mua về sau khi đi thi, nhỏ hơn Nhạc phụ mấy tuổi, năm nay khoảng ba lăm.
Ông cũng là nạn nhân của cuộc chính biến năm đó, vì gia tộc của ông chọn sai phe mà bị phán vào nô tịch, nhưng khi ông sinh ra mọi thứ đều đã định trước. Nhưng ông không nản lòng thoái chí như các bậc trưởng bối, sau này ông đến bên cạnh Nhạc phụ, Nhạc phụ đối xử với ông rất tốt, ông cũng rất trung thành.
“Dù thế nào đi chăng nữa, sau này chúng ta sẽ sống rất tốt.” Kỳ Hạc mỉm cười, “Đúng rồi, Cổ thúc, tửu lâu này không kinh doanh nữa sao?” Nhìn mặt tiền vắng vẻ, hình như đã lâu không có khách.