Đưa Kỳ Hạc ra ngoài bằng cửa hông, mở cổng rất phiền toái, mà cửa hông thì chỉ cần chuyển khóa cửa từ bên trong ra bên ngoài là được.
Vừa đi ra ngoài không bao lâu đã đυ.ng phải một bà lão: "Này, các ngươi là chủ nhân của căn nhà kia sao? Tại sao giờ mới chuyển đến thế, bỏ trống ba năm rồi."
"Vâng đại nương, ta tên là Nhạc Khỉ Quả, còn đây là đệ đệ ta Nhạc Kỳ Hạc. Ba năm trước phụ mẫu ta mất vì bệnh, ta và đệ đệ phải về quê giữ đạo hiếu.” Khỉ Quả tươi cười lễ phép trả lời.
“Như vậy à, thật đáng thương.” Trong mắt đại nương lộ ra đồng tình, đầu năm nay đứa nhỏ mất cha mẹ đều sống không tốt, đặc biệt là nữ tử.
"Ta dẫn tiểu đệ đi ăn chút gì đó, không thể nói chuyện với đại nương được, gặp lại sau." Khỉ Quả nói vậy là vì bọn họ sẽ ở lại nơi này, sớm muộn gì thì hàng xóm cũng sẽ biết, để cho bọn họ đoán già đoán non còn không bằng tự mình nói ra.
Còn về đồng tình và thương hại, chỉ cần mình sống tốt thì người khác nghĩ ra sao có liên quan gì đâu?
Từ biệt đại nương, Khỉ Quả đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ xem ra cô nhất định phải mua xe ngựa hoặc là xe lừa mới được, thành trí lớn như thế mà dựa vào xe căng hải là không ổn. Hôm nay đã muộn, giờ này đã là giờ mùi, không kịp đi mua.
Trong con ngõ nhỏ này cũng có một vài cửa hàng, nhưng đa số bán nhu yếu phẩm hàng ngày, lại không có cửa hàng ăn uống. Chủ yếu là do cư dân ở khu vực này đều là những gia đình thường thường bậc trung, những nhu yếu phẩm hàng ngày thì không thể tự mình làm ra, nhưng vẫn có thể tự mình giải quyết chuyện ăn uống.
Thế là cô đành phải ra khỏi ngõ đi vào đường chính, con phố này là một trong hai con phố buôn bán ở khu Tây, tên là phố Tây Tảo, bên đường có vài cây đại thụ, hai bên đường cửa hàng san sát, còn có rất nhiều sạp hàng, nhưng mà đã có vài sạp hàng bắt đầu thu dọn.
Cô dẫn Kỳ Hạc đến một hàng ăn nhỏ tên là tiện ăn Hoàng thị, là một trong những tiệm ăn được Tiểu Lý giới thiệu, khá là sạch sẽ, giá cả phải chăng.
“Ông chủ, ở đây có món gì ngon?” Khỉ Quả hỏi phụ nhân đứng trước quầy.
"Có bánh bao, sủi cảo, mì sợi, mì trộn, cơm..." Hiển nhiên phụ nhân thường xuyên nói thực đơn, dẫu sao dù tình hình hiện tại tốt hơn nhiều, nhưng người biết chữ vẫn không có báo nhiêu.
Một loạt tên món ăn được nói ra, cuối cùng Khỉ Quả gọi hai phần cơm ngư hương thịt sợi, tức là cơm sốt. Sau khi cơm nước xong, cô định đến nha hành, nhưng không ngờ nha hành đóng cửa sớm, xem ra đêm nay cô chỉ có thể tự mình quét dọn thôi.
Đến tiệm tạp hóa mua một cái chổi và ki hốt rác, khăn lau và chậu gỗ, mua cả đèn dầu, nến, mua thêm một ít đồ ăn vặt, mua xong mới đưa Kỳ Hạc chậm rãi đi bộ về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô để Kỳ Hạc qua một bên chơi, còn cô thì cầm chổi và ki hốt rác đi vào chính viện, thời cổ đại chú ý phân biệt nam nữ đại phòng, phân thành nội viện và ngoại viện, nhưng mà cô cảm thấy Kỳ Hạc vẫn còn nhỏ, tạm thời ở cùng cô cho dễ chăm sóc.
Dọn dẹp phòng chính và nhà kề, căn phòng này là do anh em Cao thị, cũng là cậu của cô mua, bọn họ còn chưa từng tới thăm chứ đừng nói là dọn vào ở, may mà cậu sắp xếp rất thỏa đáng.
Đồ đạc trong nhà đầy đủ, bên trên đồ đạc cũng được phủ vải trắng, chỉ cần quét sạch mạng nhện và rác rưởi bụi bặm trên mặt đất và trong các góc là được.
Vẩy nước trước, Khỉ Quả lấy khăn che mặt, quấn tóc, đeo tạp dề rồi mới bắt đầu quét dọn. Còn may họ sống trong trạch viện chứ không phải nhà xây bằng gạch mộc của nông dân, phải biết phần sàn của loại nhà gạch mộc này là sàn đất nện đấy.
Cho dù khi xây nhà có san phẳng đến đâu thì lâu ngày cũng sẽ xuất hiện những dấu vết lồi lõm, đó là do bùn đất bám trên chân dần dần tích tụ.
Còn kiểu sàn nhà lát bằng tấm ván gỗ ván gỗ như thế này tuy có khe hở, bị mối mọt gặm và mục nát theo thời gian nhưng rất tiện lau chùi.
Về phần sàn nhà lát đá cẩm thạch thì càng không cần phải lo, cổ đại không có máy cắt đá, người thợ đá phải dùng cái đυ.c đυ.c từng chút, nào có nhiều đá để mà lát nhà như thế, nhiều lắm thì sử dụng đá xanh.
Phải mất một canh giờ, mặt trời cũng đã xuống núi, cuối cùng cũng dọn dẹp xong. Sau khi đặt nến lên giá nến, cô ra hậu viện lấy chăn cho hai người về trải, còn những chiếc chăn trải trong xe ngựa trước đó thì thay vỏ chăn mới, lót ngay bên dưới.
Vỏ chăn là cô lấy từ trong không gian ra, thời đại này cũng có vỏ chăn, nhưng mà lúc trước cô quên phải chuẩn bị, bây giờ lót bên dưới thì không sợ bị người khác nhìn thấy khóa kéo, dẫu sao lúc này vỏ chăn chỉ dùng dâu buộc lại thôi.
Sau đó cô đi lấy nước, trong viện chính có một gian bếp nhỏ, cô lại quét dọn gian bếp, đáng tiếc trên bếp không có nồi sắt, không biết là không chuẩn bị hay là bị trộm mất rồi.
Cũng may trên bếp lò có hai hố, một hố để nồi sắt lớn, hố bên kia để nồi sắt nhỏ, cô thử cái nồi sắt mua về, thấy khá vừa.
Cho nên cô đun một ít nước trong nồi sắt, giúp Kỳ Hạc rửa mặt đánh răng, sau đó cho hắn về nghỉ trước, Kỳ Hạc luôn rất ngoan ngoãn, kêu gì làm nấy, bớt cho cô không ít việc.
Sau khi sắp xếp cho Kỳ Hạc và nhìn hắn ngủ ngon lành, Khỉ Quả mới trở về phòng, đóng cửa lại tiến vào không gian tắm rửa, ngâm nước nóng, cảm giác mệt mỏi trên thân thể lập tức biến mất.
Đi vào thư phòng, cô lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chú những việc phải làm vào ngày mai, bởi vì cô có tật xấu hay quên nên cô đã quen với việc ghi những việc phải làm ra, thói quen này vẫn giữ lại cho đến ngày nay.
Trước hết cần thông báo tuyển một số người hầu, một quản gia, một bà vυ", ít nhất hai người vẩy nước quét nhà, hai nữ đầu bếp, một người gác cổng. Gã sai vặt… dừng bút một chút ,ngòi bút chọc chọc trên mặt giấy, cuối cùng gạch bỏ.
Tình huống hiện tại của Tiểu Hạc tốt nhất là không nên để quá nhiều người biết, chờ đến khi nào hắn khỏi bệnh tì cho hắn tự mình tìm một thư đồng.
Tiếp theo là mua xe ngựa hay xe lừa, một số đồ dùng hàng ngày cũng phải mua, việc này chờ sau khi tìm được quản gia thì giao cho người ta làm. Trang phục mùa đông của mình và Tiểu Hạc cũng nên bắt đầu chuẩn bị, với cả nếu thuê người hầu thì cũng cần đặt thêm quần áo.
Cái này có thể đặt ở hiệu may, về phần mời tú nương thì tính sau.
Lại đi xem xét tình hình của hai cửa hàng, một gian ở ngay phố Tây Tảo, một gian ở phố Đông Vọng. Phố Đông Vọng ở khu đông, người bên ấy không giàu có thì cũng là cao sang, có thể nói mua được một gian cửa hàng ở đó, cậu của cô cũng coi như lợi hại.
Tuy nhiên hai cửa hàng cho thuê mới thu tiền của một năm, hai năm sau bởi vì nguyên chủ chưa từng nghĩ tới việc này, cũng có thể là không muốn để lộ ra, trên cơ bản là không thu tiền, cho nên tương đương với việc đối phương được miễn phí hai năm.
Ngày mai sang cửa hàng nhìn xem thế nào, nếu bọn họ không trả số tiền thuê kia thì cô thu lại là được. Phải biết tiền thuê một cửa hàng ở phố Đông Vọng là trăm lượng một năm, phố Tây Tảo cũng phải ba mươi lượng một năm.
Mà thôn trang cũng cho thuê, nhưng mà là cho tá điền thuê, chỉ cần hàng năm nộp lên ba phần sản lượng thu hoạch, nhưng vì lý do tương tự mà chưa bao giờ được thu.
May mà khế ước nhà đất vẫn còn trong tay cô, còn là khế ước đỏ được quan phủ thông qua, cho dù bọn họ có muốn chiếm đoạt tài sản cũng không được.