Chẳng qua dược thiện thì vẫn phải ăn, cho đến khi cơ thể hồi phục tốt, hơn nữa chỉ khi mua thuốc, cô mới có thể lấy dược liệu biến dị trong không gian ra thay thế.
Thời điểm ở tận thế, cô có dị năng hệ hỏa, sau lại xuất hiện thuốc đông y biến dị, cô dứt khoát đi tìm hiểu dược tính của dược liệu biến dị, dù sao dị năng hệ hỏa là dị năng luyện dược không tồi. cho nên tuy cô không hiểu y thuật, lại có kiến thức dược lý không tồi, lại là đại sư luyện dược.
Phải biết, luyện dược là một lợi thế của căn cứ của cô. Hậu kì mạt thế, cô thậm chí còn điều chế ra thuốc cường hóa, mặc dù không tốt bằng thuốc cường hóa gen nhưng có thể cường hóa tố chất thân thể, phối hợp với rèn luyện có hiệu quả có thể tăng cường thể chất.
Mà dược thiện cô cho Kỳ Hạc ăn được cho thêm thuốc cường hóa, chẳng qua không được dị năng hệ hỏa tôi luyện cho nên hiệu quả đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ lại không thể rèn luyện nên chỉ có tác dụng cường hóa thân thể thôi, chưa làm được cường hóa chân chính.
Lắc đầu, hiện tại không có dị năng hệ hỏa, không biết còn có thể luyện ra thuốc cường hóa chân chính hay không, phải biết ngao chế thông thường không thể phát huy dược hiệu đến trạng thái tốt nhất. quên đi, không nghĩ nữa, thế giới này thoạt nhìn rất yên ổn, bản thân cô cò có dị năng hệ băng, hẳn là không cần lo lắng.
Nghĩ đến lộ trình còn hai mươi ngày nữa, cô lại mua thêm một cái nồi sắt nhỏ, một vài cái bát đôi đũa, thậm chí mua cả một ít sườn non, bí mật dùng dị năng hệ băng bao lấy bên ngoài lớp giấy dầu. một ít trang phục giữ ấm, chăn đệm, thời tiết gần đây trở nên mát mẻ hơn, cũng đã vào thu, mấy ngày trước còn có sương giá, tự nhiên trời bắt đầu chuyển lạnh.
Sau khi mua sắm xong, cô đưa Kỳ Hạc trở lại bến tàu, lúc này họ đã chất hết hàng hóa lên xe, để lại mấy người trông coi, những người khác đã đi ăn trưa.
“Các vị đại ca, ta mang một ít đồ ăn đến cho các ngươi.” Tuy Khỉ Quả không hiểu đền đáp, nhưng không có nghĩa cô sẽ không làm, cho nên ngoài việc mua thổ đặc sản, cô còn mua hơn mười cái bánh bao nhân thịt lớn, một con gà quay và vài ống trúc đựng sữa đậu nành.
Vốn dĩ cô nghĩ bọn họ chắc là đã ăn cơm trưa, nhưng mà chắc là vẫn còn người ở lại trông chừng cho nên mang cho bọn họ một chút, không tính là gì, chỉ là chút tâm ý.
“Cảm ơn.” Một tiêu sư hẳn là tiểu đội trưởng nhận lấy bọc vải trắng, gật đầu nói cảm ơn. “Tiểu Lý, ngươi đưa Nhạc tiểu thư và Nhạc thiếu gia lên xe ngựa đi.” Quay đầu lại nói với một nam nhân khác.
“Được rồi, mời Nhạc tiểu thư đi theo ta.” Tiểu Lý cười cười, bọn họ vẫn yêu thích cô nương hiểu được đạo lý đối nhân xử thế như vậy.
Lúc ở trên thuyền cỗ cũng sẽ nói chuyện với bọn họ, hỏi một ít chuyện về đường xá, thỉnh thoảng còn mời bọn họ ăn đồ ăn vặt. Cho nên Khỉ Quả vẫn rất quen thuộc với họ, cũng may thế giới này không hà khắc về việc với việc nam nữ đại phòng như vậy.
“Nhạc tiểu thư, xe ngựa này là của ngươi, Nhạc thiếu gia, Chu phu nhân và Chu tiểu thư cùng ngồi.” Tiểu Lý dẫn hai người lên xe ngựa, nói.
“À, không biết làm thế nào mới có thể ngồi riêng một xe ngựa?” Khỉ Quả vội vàng hỏi.
“Đã như vậy, ngươi phải thêm mười lượng bạc mới được.” Tiểu Lý cũng không nghĩ nhiều, ngược lại rất phối hợp trả lời.
“Không sao, làm phiền giúp chúng ta lấy thêm một xe ngựa.” Khỉ Quả lấy ra mười lượng bạc đưa cho Tiểu Lý.
“Được, vậy các ngươi ngồi xe này đi, ta đi nói với đội trưởng một tiếng.” Tiểu Lý cũng không từ chối, thu bạc cất đi.
“Được.” Khỉ Quả chỉ cần một mình một xe, cái khác không quan trọng.
Thùng xe thật ra cũng khá lớn, vào trong xe, trên vách ba mặt trong thùng xe gắn ba tấm ván gỗ nhẹ, chắc là chỗ ngồi, nhưng người tinh mắt vẫn phát hiện ra, những tấm ván chỗ ngồi kia đều có thể tháo xuống.
Ở giữa là một cái bàn kháng, ở giữa bàn có một chỗ lõm xuống, có thể dùng để đặt ấm trà các loại. Khỉ Quả lên xe, đặt một số đồ vào trong ngăn tủ, sau đó đến chỗ bọn họ chứa hành lý lấy một số vật phẩm ở bên trên.
Chủ yếu là quần áo để thay và đồ vệ sinh đã mua trước đó, còn có chăn đệm linh tinh đều mang lên xe ngựa, đây là những vật dụng thiết yếu hàng ngày. Cô cũng đem theo cây cung vào, treo trong xe ngựa.
Chuẩn bị xong những cái này thì những người khác cũng đã trở lại, vị tiểu thư kia tự mình thuê mấy chiếc xe ngựa, dù sao nàng ấy dẫn theo rất nhiều người hầu.
Mà người năm nhà còn lại không thuê xe riêng, dù sao xe ngựa của tiêu cục đắt hơn xe ngựa bình thường nhiều. Nhưng vì Khỉ Quả đã thuê một chiếc nên họ có thêm chỗ ngồi.
Đương nhiên, những chủ tiêu đều có xe ngựa của mình, dẫu sao bọn họ mới là đầu to, bọn họ chỉ là vật kèm theo thôi.
Đợi bọn họ chuẩn bị xong thì cũng chuẩn bị xuất phát, các tiêu sư đều cưỡi ngựa, lần này hộ tống mọi người có tổng cộng hai mươi tiêu sư, đều là người luyện võ, có thể không có nội công gì kia nhưng tối thiểu thể năng không tệ.
Ra khỏi thành một đoạn đường, hai bên đường đều là ruộng vườn nhà cửa, phần lớn là thôn trang linh tinh của phú hộ trong thành, một số ít là thôn dân không thể ở trong thành, thêm cả tá điền nơi đây, có thể coi như là một thôn xóm náo nhiệt.
Mãi cho đến khi đi được nửa canh giờ, bọn họ mới cách thôn rất xa, chung quanh chỉ có rừng rậm cùng núi cao.
Ngồi trong xe ngựa, Khỉ Quả cảm thấy có hơi ê mông, xe xóc khϊếp, phải biết rằng con đường bọn họ đi hiện tại còn coi như khá tốt, dẫu sao còn thường xuyên đi qua, con đường tiếp theo nhất định càng tệ hơn, lúc này cô mới cảm thấy hiện đại đúng là tốt đến không thể tốt hơn.
Trong không gian của cô có xe chạy bằng năng lượng tinh hạch được cải tiến sau tận thế, đáng tiếc về sau chỉ có thể ngắm thôi, ừm, xem ra về sau rất nhiều đồ vật trong không gian chỉ có thể trộm sử dụng.
Đứng dậy lôi đệm từ trong tủ ra trải, sau đó cũng bảo Kỳ Hạc đứng dậy, gỡ tấm ván ngồi ra, trải hai cái đệm mới thấy dễ chịu hơn.
Thật ra xe xóc cũng không có gì, chết ở chỗ chỗ ngồi còn cứng ngắc, mặc dù vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể tạm cho qua. Sau khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng không có lập tức dừng lại nghỉ ngơi mà giơ đuốc đi về phía trước hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi đến một khu vực tương đối thoáng đãng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Khoảng đất trống này cách rừng cây hai bên một khoảng, như vậy thì cho dù có sơn tặc cũng không lo không kịp trở tay. Hơn nữa nơi này còn có một dòng suối nhỏ, tuy chỉ rộng có hai thước nhưng vậy cũng đủ rồi.
Phân công vài người vào rừng kiếm củi, đống lửa nhanh chóng được đốt lên, những người khác cũng xuống xe ngựa, lấy ra lương khô nướng trên lửa rồi trực tiếp ăn, mà đại tiểu thư bên kia bắt đầu bắc bếp nấu nước.
Khỉ Quả xuống xe với đệ đệ: “Tỷ tỷ, đói.” Kỳ Hạc xoa bụng, đáng thương nhìn tỷ tỷ nhà mình.
“Chốc nữa là được ăn rồi, ngươi ngồi đây chờ một lát.” Lúc trước cô có mua một ít bánh bao, nhưng thời tiết bây giờ đã hơi se lạnh, đồ ăn có thể để được hai ba ngày.
Mượn một thanh đao, lấy mấy nhánh cây bắc nồi lên, loại nồi này hai bên đều có quai nhỏ, có thể treo dưới giá ba chân là có thể nấu ăn. Đổ nước vào nồi, bên trên gác giá gỗ, đặt bánh bao lên trên.