Chương 11: Thôn Dân Hòa Điền

Chờ đến khi hai tỷ đệ ngồi xe bò đi vào trong thôn, một đại thẩm nhìn thấy trên hai chiếc xe bò chất đầy rương hòm thì không khỏi lên tiếng hỏi.

Lúc trước bọn họ chỉ đi chào mấy nhà tương đối đức cao vọng trọng trong thôn, chuyện rời đi lại không có truyền ra ngoài, cho nên khi mọi người nhìn thấy tư thế chuyển nhà của hai người mới cảm thấy tò mò.

“Chào Ngưu thẩm, ta mang theo đệ đệ đến nhà cữu cữu ở một thời gian.” Tuy ở chỗ tộc trưởng lý chính cô không giấu giếm, nhưng không nên cái gì cũng nói trong thôn.

Tuy bị truyền ra trong thôn khả năng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Diêu thị, nhưng bị nghị luận nhiều nhất khẳng định là đệ đệ cô . Ngưu thẩm ở trong thôn nổi danh bà tám, cả ngày nhàn tới nỗi không có việc gì liền đông gia dài tây gia ngắn, chuyện qua miệng bà ta thay đổi thế nào cũng không biết.

Hơn nữa, ngoại trừ Ngưu thẩm trực tiếp mở miệng dò hỏi, còn có không ít đại nương đại thẩm nhàn rỗi cầm rổ kim chỉ thêu thùa may vá nói chuyện phiếm ở dưới bóng cây, lúc này đều nhìn lại đây.

“A, nhà cữu ngươi a? Cữu ngươi hình như cũng là quan viên nhỉ? Làm quan ở nơi nào a?” Ngưu thẩm chớp mắt lại hỏi.

“Cữu cữu hiện giờ đảm nhiệm huyện lệnh ở huyện Bạch Vân.” Khỉ Quả cười trả lời, giống như không thấy được tính kế trong mắt bà.

Phụ thân Khỉ Quả và cữu cữu cùng thi đậu tiến sĩ, lại đều là người huyện Lao Sơn, tuy cữu cữu là người bên thôn Cao gia nhưng hai người vẫn là quan hệ thông gia, khi ấy rất là nổi danh, lúc ấy Nhạc gia cùng Cao gia có thể nói là khách đến đầy nhà.

Nhưng mà sau này phụ thân cô bị ngoại phóng đến địa phương rất xa nhậm chức, cữu cữu cũng đi nơi khác làm việc thì mới ngừng lại chút. Thời gian cũng đã qua bảy tám năm, mọi người cũng quên bảy tám phần.

Giờ phút này nghe cô nhắc tới cữu cữu mới nhớ tới đại nhân vật như vậy.

“Đúng rồi, Khỉ Quả năm nay cũng mười sáu đi, không biết có định hôn sự chưa?” Ngưu thẩm vừa chuyển, đột nhiên dò hỏi chuyện hôn nhân của cô .

“Không vội, hiện tại luật pháp quy định nữ tử mười tám tuổi mới có thể thành hôn, ta còn chưa đến tuổi mà.” Khỉ Quả không nghĩ tới đối phương thế mà lại sẽ tính kế hôn sự của cô , chẳng lẽ muốn dựa vào cô để bám vào cữu cữu?

“Ai, mười tám tuổi đều là gái lỡ thì rồi, làm sao mà gả được a?” Ngưu thẩm chắt lưỡi, trong thôn bọn họ mười lăm tuổi cập kê đính hôn, mười sáu tuổi liền gả đi.=



Ở cổ đại, tuổi thọ trung bình chỉ bốn mươi năm, tuổi này gả chồng cũng không xem như quá sớm.

“Nghe nói là tiên đế chế định, nói là nam nữ bởi vì thành thân sinh con quá sớm mới dẫn đến đoản thọ, hơn nữa phu thê nhỏ tuổi sinh con cũng không dễ nuôi sống, cho nên liền định ra luật hôn nhân, toàn bộ nam nữ phải đủ mười tám mới có thể thành hôn. Nếu không cho dù thành hôn cũng sẽ không được thừa nhận.” Đây chính là điểm làm cho cô vừa lòng.

Thành công bị cô chuyển đề tài, những đại nương đại thẩm liền thảo luận sôi nổi, có người cảm thấy tốt, có người cảm thấy không tốt, cứ như vậy ầm ĩ lên.

“Ngưu thẩm, chúng ta còn vội đi trấn trên, xem xem có thể đi nhờ một chuyến xe của Hổ Uy tiêu cục hay không, không hàn huyên cùng ngươi nữa.” Khỉ Quả thấy biểu tình Ngưu thẩm thay đổi, cũng không muốn giao lưu với bà ta, dù sao về sau chắc là không có cơ hội gặp lại, vì thế cười cười cáo từ.

Dứt lời, xe bò dừng lại tiếp tục di chuyển. Ngưu thẩm hoàn hồn, vươn tay muốn ngăn cản, lại không có lý do gì, chỉ có thể tiếc nuối mà vỗ đùi.

Dọc theo đường đi, có không ít đại thúc đại thẩm cùng thôn dò hỏi, Khỉ Quả đều nhất nhất trả lời là đến nhà cữu cữu học tập, Kỳ Hạc cũng đều ngoan ngoãn theo cô thăm hỏi, nhưng thật ra không có ai nhìn ra cái gì, có mấy người có chút quen thuộc với Kỳ Hạc cũng chỉ nghi hoặc thôi.

Nhưng mỗi lần dò hỏi đều bị Khỉ Quả không dấu vết đổi đề tài, cho nên không có người nào phát hiện. Rất nhanh bọn họ liền rời khỏi thôn, tiến vào đường núi uốn lượn.

Thôn Hòa Điền ở phương nam, cứ việc nơi này không phải địa cầu, nhưng về mặt địa thế lại không khác lắm, phương nam nhiều đồi núi, phương bắc nhiều bình nguyên, khoảng cách từ thôn đến huyện thành nếu đi đường thẳng cũng không phải rất xa, lộ trình chỉ khoảng một cây số.

Nhưng ở cổ đại từ trong thôn đến huyện thành lại phải đi đường núi mất hai canh giờ, đại đa số đường đều ở giữa khe núi, ngẫu nhiên còn cần trèo đèo lội suối.

Đây cũng là một trong số những nguyên nhân cổ đại đường xá xa xôi, một nguyên nhân khác chính là phương tiện giao thông, phương tiện giao thông tốt nhất ở cổ đại là ngựa, mà ngựa tốt nhất, cũng chính là cái gọi là thiên lý mã, ngày đi nghìn dặm, có thể thấy được tốc độ cỡ nào.

Cũng may núi phương nam đại đa số đều không cao, đường nhỏ dọc theo khe núi tuy rằng quanh co khúc khuỷu, chỉ vừa đủ cho xe bò đi, nhưng cũng không cần phải đi bên vách núi, cũng coi như an toàn.

Dọc theo đường đi, Khỉ Quả nói chuyện với đại ca lái xe, thuận tiện hiểu biết một chút về chuyện của Nhạc thị gia tộc. Dù sao cũng là đồng tông đồng tộc, không biết chừng về sau còn phải nhờ vả, cổ đại không phải cứ có chuyện thì trước tiên là cầu tông tộc sao? Tuy rằng luật pháp đã chặt đứt cái này, nhưng vẫn là nhân tình như trước, hiểu biết nhiều cũng tốt.



Hành lý của hai tỷ đệ xếp trên hai chiếc xe bò, tộc trưởng để cho đại tôn tử và nhị tôn tử hỗ trợ đánh xe. Nhạc gia xem như là đại tộc, trong tộc con cháu hơn trăm hộ, mà một chi nhà bọn họ xem như dòng chính, tứ thúc công trong tộc đứng hàng thứ tư, trong nhà đứng hàng lão đại.

Mà tằng tổ cô đứng thứ ba, cũng là con út trong nhà, mà ca ca thứ hai chết trẻ, còn chưa thành thân. Cho nên trong Nhạc gia ở thôn Hòa Điền, chỉ có hai nhà bọn họ có huyết thống gần nhất.

Cô phải gọi hai người này là đại ca nhị ca, đại ca Nhạc Kỳ Chính, đã hai mươi ba, hài tử trong nhà đã sáu tuổi, nhị ca Nhạc Kỳ Nghĩa, năm nay mười tám tuổi, năm trước vừa mới sinh một nhi tử béo. Hai người đều đã từng đi học, chỉ tiếc đại ca cũng chỉ thi được đồng sinh, sau lại không học nữa.

Trong lời nói, có thể thấy đại ca Nhạc Kỳ Chính cảm thấy rất đáng tiếc về lần tai vạ này của Kỳ Hạc.

Cứ như vậy sau hai canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng thấy được cửa thành, phía trên viết ba chữ to ‘huyện Lao Sơn’, từ huyện Lao Sơn đến phủ thành Vĩnh Định, còn cần đi tiếp một tháng nữa.

Hai tộc huynh đưa hai tỷ đệ vào trong huyện, ăn chút gì đó xong liền mang theo hai người đến Hổ Uy tiêu cục, gửi hành lý ở nơi đó, mà một chuyến này xuất phát sau ba ngày nữa.

Thu dọn xong hành lý lại giúp hai tỷ đệ tìm phòng khách điếm ở gần tiêu cục, làm xong hai người mới đánh xe bò trở về.

“Đa tạ đại ca nhị ca.” Sắp xếp đệ đệ ở khách điếm, Khỉ Quả một mình tiễn hai người ra khỏi thành.

“Không có việc gì, hai người các ngươi về sau sống nương tựa lẫn nhau, nhất định phải cẩn thận.” Nhạc Kỳ Chính xua xua tay, sau đó từ trong ngực móc ra một cái hà bao: “Cái này cho các ngươi.”

“Này muội không thể thu.” Khỉ Quả vội vàng xua tay, không cần cầm cô cũng biết bên trong là cái gì.

Trước đó hỗ trợ liên hệ tiêu cục, tìm khách điếm đều là Nhạc Kỳ Chính bỏ tiền, cô muốn tự mình trả thì lại bị đẩy ra, nói tỷ đệ Khỉ Quả về sau khó khăn, phải tiết kiệm chút, hiện tại như thế nào còn có thể cầm bạc của hai đường ca.

“Bảo muội cầm thì muội cứ cầm đi, hiện tại chúng ta không thiếu ăn, ngươi còn phải chữa bệnh cho Kỳ Hạc, cần phải tiêu tiền.” Vẻ mặt Nhạc Kỳ Chính nghiêm túc, trực tiếp đem túi tiền nhét vào trong tay cô .

“Vậy… muội cảm ơn đại ca nhị ca.” Khỉ Quả thấy hắn kiên trì, hơn nữa cô có giấu đồ vật trên xe bò, cũng không từ chối nữa.