Chương 1: Đồng Quy Vu Tận

“Chu Nhược Nhược , cô bị điên à?” Bạch Quả tức giận hét ầm lên, ả đàn bà này thật đúng là thứ độc ác, muốn cướp đàn ông của cô, thấy không quyến rũ được thì quay sang đuổi gϊếŧ cô, cái nết như sò trệt dưới mương ấy.

Bạch Quả và Chu Nhược Nhược là số ít nữ dị năng giả cao cấp còn sống sót sau mười ba năm tận thế, dù sao nữ giới vẫn luôn là quần thể yếu đuối, huống chi là trong tận thế.

Cho nên sau khi sau khi thống kê lại dân số sau khi ổn định mới phát hiện ra tỉ lệ giới tính nam nữ trên thực tế đã là 50:1, vì vậy địa vị của phụ nữ hiện nay rất cao, dù sao nhân loại muốn duy trì nòi giống vẫn không thể tách khỏi phụ nữ, luật hôn nhân cũng đã cho phép một nữ nhiều chồng.

Nữ giới sống sót đến hiện tại, còn trở thành dị năng giả cao cấp đã không còn nhiều lắm, Bạch Quả và Chu Nhược Nhược là người có ngoại hình xuất sắc nhất trong số đó. Bạch Quả là dị năng giả hệ hỏa cấp chín, ngoại hiệu "Hỏa ma nữ", dung mạo diễm lệ, tính tình thẳng thắn, yêu hận rõ ràng, các tình nhân của cô đều là bá chủ một phương.

Chu Nhược Nhược là dị năng giả hệ mộc cấp bảy, nhưng cô ta còn có dị năng thứ hai, hệ không gian , ngoại hình thanh tú nhu nhược, là một đóa bạch liên hoa, số tình nhân còn nhiều hơn Bạch Quả bốn năm người, cũng đều là những dị năng giả mạnh mẽ. Dẫu sao tuổi thọ của dị năng giả rất dài, con cháu của dị năng giả cũng là dị năng giả. Hơn nữa theo cấp bậc của dị năng giả càng cao thì khả năng sinh sản cũng càng thêm khó khăn.

Kinh nguyệt cũng đã biến thành mỗi năm chỉ có một lần, bộ mang thai dễ dàng lắm hả? Nhưng mà thiên phú cũng rất quan trọng, bọn họ cũng hi vọng hậu đại của mình càng thêm mạnh mẽ. Cho nên mới có nhiều cường giả đồng ý cùng vợ như thế, nếu không thì cho dù pháp luật hiện nay rất bảo hộ nữ giới thì những người đó vẫn có thể có được người vợ của mình mà không cần chung chạ với người khác.

Vốn dĩ hai người cũng không có xích mích gì với nhau, kết quả ả đàn bà này có nhiều chồng thế mà vẫn chưa thấy thỏa mãn, thế mà còn coi trọng đàn ông của cô. Mà kể ra nếu người kia vui vẻ đồng ý thì Bạch Quả cũng không để tới, dù sao cũng đã là tận thế rồi, cô không có tâm tình đi nói chuyện yêu đương gì đấy đâu.

Ở bên nhau chỉ vì có hảo cảm, cũng có nhu cầu, những người kia không cần thiết phải yêu cô, cũng không có khả năng chỉ có một người phụ nữ là cô. Ngoài ra thì cô cũng mong con mình mang gen ưu tú nên chấp nhận thôi, xem như hợp tác vậy.

Nào có biết con mẹ này không rù quến được người kia lại quay sang đuổi gϊếŧ trong khi cô đang làm nhiệm vụ, còn gây ra thú triều tang thi triều khiến cho cô bất ngờ không kịp đề phòng bị tách khỏi các đồng đội khác. Khó khăn lắm mới trốn được đến nơi này thì bị con mẹ này đột ngột xuất hiện đánh lén.

Đùa chứ, cô chính là dị năng giả hỏa hệ cấp chín đấy, đối phương nhiều nhất cũng chỉ là một dị năng giả mộc hệ cấp bảy, cũng chỉ có một không gian, ai cho ả lá gan muốn gϊếŧ chết cô thế? Roi lửa vung lên, Chu Nhược Nhược bị tấn công chật vật bỏ chạy, tưởng bà đây dễ ăn lắm đấy.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Hừ, thế giới này chỉ cần một nữ dị năng giả cao giai như tao là đủ rồi, mày nghĩ mày là ai mà cũng xứng cùng tao nổi danh? Lại còn cướp đi những người đàn ông vĩ đại nữa chứ!”

Chu Nhược Nhược vừa tránh né vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, con mụ này có chỗ nào tốt cơ chứ, tuy mấy tình nhân của ả cũng vĩ đại đấy, nhưng không phải người đứng đầu. Mà tình nhân của con mụ này ai ai cũng là bá chủ một phương, dựa vào cái gì mà ả lại không bằng? Trong mắt ả lóe lên sát khí!

“Mẹ kiếp, mày che giấu tu vi!” Đột nhiên cảm giác được thực vật biến dị mà đối phương sử dụng không dễ bị đốt cháy như trước nữa, nhìn thực vật biến dị không tổn hao gì mà bò trườn quấn lên người mình, Bạch Quả không khỏi kinh hãi.

“Ha hả, dị năng của tao đã sớm lên cấp mười, chẳng qua hiện tại còn chưa xuất hiện dị năng giả cấp mười nên không muốn làm cây cao mà thôi!” Chu Nhược Nhược tươi cười đắc ý, điều khiển thực vật tấn công Bạch Quả, chỉ cần con mụ này chết rồi thì còn ai có thể so được với ả đây?

“Chu Nhược Nhược , mày thích đàn ông thì tự mình theo đuổi đi, đối phó tao làm cái gì?” Hơi sơ sẩy một cái đã bị bắt được, Bạch Quả căm hận nói. Đàn ông chướng mắt ả thì liên quan gì đến cô, giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ hợp tác thôi mà.

“Chỉ cần mày chết rồi thì những người đó đương nhiên sẽ chọn tao, cho nên mời mày đi chết đi.” Chu Nhược Nhược vốn không muốn ở cùng vị trí với người đàn bà khác, đương nhiên sẽ không cứ thế buông tay.

“A… chết tiệt, đây là do mày ép tao đấy con đ*!” Bạch Quả cảm thấy dây leo đang vây khốn cô mọc ra gai nhọn, đâm vào cơ thể cô mà hút máu, thế là tinh thần lực cứ thế tuôn ra, bò theo dây leo xâm nhập về phía Chu Nhược Nhược .

“Á, mày làm cái gì?” Trong thức hải đột ngột sinh ra cảm giác đau đớn, Chu Nhược Nhược cũng không còn sức đi khống chế dây leo, ôm đầu kêu rên.

“Mày có biết tao vốn cũng không phải dị năng hỏa hệ không?” Bạch Quả cảm giác được dây leo mất khống chế, vội vàng dùng ngọn lửa thiêu hủy chúng, chỉ là vết thương không nhanh lành lại như vậy.

“Có ý gì?” Chu Nhược Nhược đột nhiên có dự cảm không tốt.



"Tinh thần lực của tao biến dị, có thể thôn phệ dị năng, Năm đó có một gã dị năng giả hỏa hệ muốn cưỡиɠ ɧϊếp tao, bị tao thôn phệ dị năng cho đến chết. Chỉ là có quá nhiều dị năng dẫn đến tốc độ tu luyện vẫn luôn chậm chạp cho nên tao chưa từng sở dụng lại, hiện tại là mày ép tao đấy đ* chó!” Bạch Quả cười lạnh.

Dị năng thôn phệ, nghịch thiên đến mức nào? Có thể thôn phệ hết thảy năng lực, người bị thôn phệ không có khả năng sống sót.

Cũng bởi vậy nên cô biết dị năng này sẽ khiến cho người khác đề phòng, thậm chí họ có thể lo lắng cô sẽ sử dụng nó mà gϊếŧ chính họ. Thế nên sau khi có được dị năng hỏa hệ, cô chưa từng dùng đến dị năng thôn phệ, không ai biết cô lại có loại dị năng như vậy.

Lần này cũng là do Chu Nhược Nhược ép cô sử dụng, cô không muốn chết, vì thế Bạch Quả phát ra tinh thần lực mạnh mẽ, dị năng cũng là một loại gen thiên phú, mà thứ gen dị năng này lại nằm trong trung khu thần kinh quan trọng nhất bên trong đại não.

“A, không, đừng mà... tha cho tao đi, tao không dám… nữa, á á!” Chu Nhược Nhược ôm đầu không ngừng lăn lộn trên đất, cảm thấy có cái gì đó đang chậm rãi bị lột ra từng mảng.

Trong thức hải, một hạt châu màu tím đang từ từ mấy đi liên kết với tinh thần lực của ả. Không được, cái này không thể bị cướp đi, Chu Nhược Nhược hoảng sợ điều động toàn bộ dị năng hòng ngăn cản, nhưng mà theo dị năng bị thôn phệ, sức mạnh của ả cũng đang biến mất.

“Hmm!” Bạch Quả ngồi thụp xuống, hai tay chống trên đất, cô cũng không chịu nổi, thôn phệ gen(dị năng) của hợp này cũng rất đau đớn. Đột nhiên cô cảm giác được tinh thần lực đang thôn phệ của mình chạm phải một vật gì đó, gì thế nhỉ?

“Không được!” Chu Nhược Nhược cảm nhận hạt châu đang mất đi liên kết với mình thì không khỏi luống cuống, không, ả sẽ không để cho con mụ này thực hiện được, nếu ả đã không sống được vậy kẻ kia cũng phải chết!

“Mả cha nó, con mẹ này định tự bạo!” Còn chưa biết được vật kia là cái gì, Bạch Quả cảm nhận thấy một nguồn năng lượng đang bạo động thì trực tiếp cắt đứt tinh thần liên tiếp, ngắt lấy một bộ phận gen đã tiến hành thôn phệ được một nửa. Tuy rằng quá trình dung hợp gen không hoàn thành sẽ để lại di chứng, nhưng cô lại càng không muốn chết. Vật vã lắm mới sống sót được từ trong tận thế ăn thịt người cho đến hiện tại, cô không muốn chết ở đây. Đứng dậy muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn, một luồng năng lượng khổng lồ trong nháy mắt san bằng nơi này, thậm chí còn làm xuất hiện một khe nứt đen vặn vẹo xuất hiện trong không khí, nhưng rất nhanh liên biến mất.

“Chạy!” Người trên mặt đất mở to mắt muốn đứng lên, không nghĩ tới hai chân lại mềm nhũn ngã ra đất, lúc này mới lấy lại tinh thần. Quỳ rạp trên mặt đất nhìn bốn phía, xung quanh một mảnh hắc ám, cái gì cũng không nhìn thấy.