- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tứ Mạc Hí
- Quyển 2 - Chương 23
Tứ Mạc Hí
Quyển 2 - Chương 23
Gần năm giờ hai người quay đầu trở về, trên đường về cô ngồi vùi người vào ghế xem ảnh tổng kết: “Tuy không có kem nhưng đây đích thực là buổi hẹn hò tuyệt nhất mà em có.”
Có rất nhiều cành lá hai bên đường cọ vào cửa xe, hắn hỏi cô: “Lúc trước em hẹn hò như thế nào?”
Cô vẫn như cũ lười biếng vùi người trên chiếc ghế bên cạnh tài xế, ôm máy ảnh nghiêng đầu: “Sao vậy nha, không phải Nhϊếp tiên sinh của chúng ta nổi cơn ghen đó chứ?” Khóe miệng cô cong cong, trêu đùa hắn.
Hắn không thể không thiện ý nhắc nhở cô: “Chúng ta bây giờ đang ở trong một khu rừng nguyên thủy hoang tàn vắng vẻ, tôi đang là người lái xe, cũng còn là người giữ nước uống và đồ ăn.”
Cô căn bản không đem lời hắn nói để vào mắt: “Đáng sợ quá, anh đang uy hϊếp em đó sao, chi bằng anh đem em ném xuống thử một chút ha.”
Hắn ngay lập tức dừng xe, cô cả người sững sờ: “Ôi, làm thật luôn hả?” Thời điểm hắn giúp cô mở cửa xe, cô bản năng đánh thắng lý trí ôm lấy cánh tay hắn: “Hoàng thượng, thần thần thần thần sai rồi.”
Hành động rất nhanh nhạy.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi vậy ra lại thành tài xế cho hạ thần của mình à.”
Cô trong nháy mắt đọc hiểu thánh ý, đối đáp hết sức trôi chảy: “Hoàng thượng, thần thϊếp biết sai rồi.”
Bọn họ nhìn nhau ba giây đồng hồ.
“Sai rồi, sau đó thì sao?” Hắn nói.
Cô nghĩ một hồi: “Được rồi, nói loại hẹn hò phong phú kinh nghiệm đều là dọa người ta thôi. Em và Khang Tố La trước đây từng đi spa với nhau, uống chút rượu vang, cùng bình luận xem nền chính trị thế giới hiện tại với hòa bình thế giới sẽ có ảnh hưởng gì đến nhau.”
“Ồ, vậy theo hai người bàn luận, nền chính trị thế giới hiện tại với hòa bình thế giới sẽ ảnh hưởng đến nhau như thế nào hả?”
Hẳn là không nghĩ tới hắn sẽ hỏi ngược lại, cô choáng váng đến nửa ngày: “Cái vấn đề này mà anh cũng đúng cảm thấy hứng thú?”
Hắn gật đầu: “Khá hứng thú.”
Cô ấp úng, lại nửa ngày, rất liền dứt khoát tự vả vào mặt mình: “Được rồi, chúng em kỳ thực không tán gẫu loại đề tài này, nền chính trị thế giới có phát triển thế nào em cũng chịu...... chỉ là tán gẫu tiếp mấy bộ phim Hàn với game offline......”
Hắn một lần nữa khởi động xe: “Có thể đoán được.”
Cô không phục: “Chớ xem thường game offline nha, game offline cũng có rất nhiều thứ để nói, như là trò angry bird đó, chơi thật khó, không hổ danh là angry, mỗi lần chơi đều có thể khiến người ta tức nghiến răng nghiến lợi......” Đột nhiên ngồi thẳng: “Nghĩ mới nhớ, em cũng có lần hẹn hò ý nghĩa đó, xém nữa đã quên rồi, chính là lần em cùng Nguyễn Dịch Sầm đi nghe ca kịch.”
Tên này hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, vừa lái xe vừa hỏi cô: “Ai cơ?”
Cô tự nhiên khai tên: “Bạn trai cũ, thời đại học có hẹn hò mấy tháng, còn em chính người yêu thích nghệ thuật, nên lúc rảnh rỗi sẽ dẫn anh ta đi coi cái này cái kia, chỉ là...... Nghiêm túc mà nói thì cũng không tính là hẹn hò được, bây giờ nghĩ kỹ lại......” Lời còn chưa nói hết, xe đột nhiên tăng tốc, một giây sau đã thẳng tắp phi vào dòng sông nhỏ cao đến nửa người. Trong nhất thời bên ngoài cửa sổ bọt nước văng tung tóe, cô cả người dính chặt vào ghế, tim thiếu chút nữa rớt ta.
Xe đi lên đến bờ sông bên này, cô rốt cuộc cũng thở ra một hơi: “Nhϊếp Diệc chúng ta thương lượng một chút đi, lần sau đi qua những chỗ như thế này anh có thể thông báo trước một tiếng cho em không?”
Hắn cười nhạo cô, hỏi: “Sợ rồi?”
Cô tận lực tìm từ miêu tả cảm giác của mình: “Đâu chỉ bị hù không, đầu hình như còn bị đυ.ng lên mui xe, có ‘cộp’ một tiếng đó.”
Hắn động viên cô: “Có tôi ở đây, em có gì phải sợ.”
Cô dĩ nhiên liền ăn ngay nói thật: “Chính là có anh ở đây nên mới sợ đó,” lại hỏi hắn: “Nhϊếp Diệc, không phải là loại xe này bộ tự điều khiển đó chứ, còn anh chỉ cầm vô lăng cho có?”
Phía trước có một đoạn sườn núi mép sông, độ dốc phi thường khủng bố, rất có tính khiêu chiến, hắn vừa quan sát tính toán vừa thấp giọng đáp lại cô: “Việt dã là loại hưởng thụ chứ không phải lạc thú, vậy nên giữ vô lăng, điều khiển xe ngược lại là tôi …người có lý trí nhất chỗ này.”
Cô không chú ý đến chướng ngại tiếp theo hắn sắp khiêu chiến, dựa sát người vào cửa sổ xe: “Có phải em lại vừa nói sai gì đó không? Không phải là anh lại đang trả thù em đó chứ?” Lúc xe bám sát vào sườn núi, giọng nói của cô tựa hồ run rẩy theo: “Nhϊếp, Nhϊếp Diệc, thật sự là nếu anh đã lý trí như vậy, chi bằng chúng ta lý trí đổi con đường khác thử xem?”
Hắn không trả lời, một tay nắm chặt vô lăng, một tay ra hiệu cô đến gần, cô lòng dạ run rẩy đến gần, khoảng cách vừa hoàn hảo, hắn đột nhiên kéo gáy cô lại rồi đặt một nụ hôn lên mi tâm của cô.
Cô vẻ mặt mờ mịt, nhưng phản ứng ngược lại nhanh: “Nhϊếp Diệc, anh......”
Hắn đã buông cô ra, hết sức chăm chú vào con đường phía trước: “Thả lỏng, con đường này là gần nhất, sẽ không có chuyện gì được.”
?
Không biết rằng đã từng có ai đó tổng kết thế này, khoa học xã hội quan tâm đến lịch sử, khoa học tự nhiên thì quan tâm đến tương lai.”
Nhϊếp Diệc lần đầu tiên biết đến mối tình của Nhϊếp Phi Phi, là trong đêm ngày Tạ Luân kết hôn, ở bãi đỗ xe tầng hầm cô nửa tỉnh nửa say kể cho hắn nghe: “Hồi sơ cấp em gặp được một nam sinh......” Khi đó hắn cũng không có mấy quan tâm đến chuyện này.
Một cô gái đã 23 tuổi, phóng khoáng, thông minh, tài hoa nở rộ, từng có mối tình đầu hay là bạn trai cũng đều hết sức bình thường.
Kỳ thực, khi hắn nhận thức được thứ tình cảm này với cô, những vấn đề kia hắn vẫn như trước không quá để tâm đến chúng. Cô quá khứ yêu thích ai, hiện tại lại thích ai, có thể hắn không thích cô nhắc đến bọn họ, nhưng này cũng không có nghĩa là hắn để tâm hay muốn biết về họ. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, này chỉ là áp dụng với đối thủ. Trong từ điển của Nhϊếp Diệc, có rất nhiều từ đối với hắn mà nói là không cùng có mối liên quan về ý nghĩa, tỷ như đối thủ, tỷ như.. tình địch.
Cũng không phải hắn không để ý, liên quan đến tương lai của hắn và Nhϊếp Phi Phi hắn đều hết sức lưu tâm. Nhưng cô đã nói hi vọng hắn có thể tác thành cho mình, tác thành, đây cũng là một từ mới mẻ với hắn, nếu như hắn tác thành cho cô, đó chính là như cô muốn để cô tự do đi tìm người mình thích, như vậy người kia mới đủ tốt sao?
Lúc ở đảo V hắn quả thực đã nói, nếu như cô muốn nhiều hơn, thì cô cũng xứng đáng có được. Hắn không biết liệu cô có hiểu đúng lời nói đó không, hắn nói tới “nhiều hơn”, đại ý là so với những gì cô muốn hắn đều có thể cho cô những thứ còn tốt hơn.
Cô khi ấy hỏi hắn: “Anh nghĩ xem vì sao lúc em muốn nhiều hơn, lại không hỏi tới anh?” Giống như muốn đáp lại lời nói ngày đó của hắn, khi mà hắn muốn cho cô nhiều hơn, nhưng chưa chắc cô đã muốn nhận. Đối với chuyện yêu đương này, hai người cùng có tình cảm với đối phương quả thực không dễ dàng, hắn trước giờ vẫn hiểu rõ điều ấy, nên kết quả hiện giờ của hai người dường như cũng rất hợp tình hợp lý rồi.
Giả dụ như cô là nhất định phải rời khỏi hắn, chí ít cô nên vì tình yêu của mình tìm được một người xứng đáng.
Nếu như người kia không đủ xứng đáng, không phải là hắn buông tay trở thành uổng phí rồi sao.
Hay là người kia không xứng đáng mới là chuyện tốt.
Chấm dứt ở đây, giữa bọn họ xác thực đã có một kết quả, nhưng giống như là làm thí nghiệm vậy, đôi khi kết quả không nhất định sẽ là kết cục. (Bát Bát: ôi lý luận, thần tài thần tài <3.<3!!)
Xe vững vàng lái qua đoạn đường dốc nguy hiểm, lại lái qua một bụi cây, lần này cô không căng thẳng như khi qua sông vừa rồi, cau mày như đang suy nghĩ gì đó.
Phía trước là một đoạn đường bằng phẳng, cô cuối cùng cũng mở miệng: “Không biết có phải là em hiểu sai hay không,” cô quay đầu nhìn hắn, thậm chí nửa thân người cũng nghiêng về phía trước, sau đó hít sâu một hơi: “Nếu như hiểu nhầm thì cũng hơi mất hứng, nhưng em thật sự rất muốn hỏi,” cô nhìn hắn đến giây thứ năm, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngồi trở lại: “Quên đi, em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chí ít phải chờ ngày hôm nay kết thúc cái đã.” Cô xoa xoa huyệt thái dương: “Mặt trời còn chưa có xuống núi, sao mình phải gấp nhỉ.”
Khoảnh khắc mặt trời hạ xuống đến đường chân trời, cảnh sắc đỏ rực như trong huyệt động của ma tộc, có một sức lôi cuốn đến kì lạ.
Ngón tay của hắn gõ đều đều trên vô lăng, hỏi cô: “Nhϊếp Phi Phi, em từ khi nào lại trở thành người khó dứt khoát như vậy?”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, thở ra một hơi: “Được rồi, nếu anh đã nói như vậy......” Cô phá vỡ yên lặng, chuẩn bị lần nữa trở về tư thế nghiêm túc nói chuyện, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cắt đứt.
Cũng không phải là xuất hiện mãnh thú nguy hiểm gì, mảnh rừng rậm phía trước có chiếc xe việt dã bị trượt sâu xuống đầm lầy, một bên xe còn có hai cô gái Trung Quốc đang vẫy tay cầu cứu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tứ Mạc Hí
- Quyển 2 - Chương 23