Chương 2.2: Chung giường

Mỗi lần tiến vào bí cảnh Đông Hoang số người có hạn, các phái có khuynh hướng đem đệ tử trẻ tuổi có tiềm lực tham gia, vì giảm bớt thương vong thì phần lớn muốn đi kết bạn.

Kỳ Lam tuy linh lực mạnh mẽ, nhưng cậu tính tình cao ngạo, đối với đàn đệ tử tiếp xúc cũng không nhiều lắm, những người khác thành tổ cũng đều có khuynh hướng chọn người mình quen, Kỳ Lam không thể tránh khỏi tình huống một mình lẻ loi.

Kỳ Lam không để ý lắm, trên người cậu có không ít tiên quả có linh khí mà thái thượng trưởng lão để lại cho cậu, sinh tồn tại bí cảnh này vẫn dễ như trở bàn tay.

“Ta với ngươi cùng một tổ đi.”

Vân Khâm chậm rãi tiến lên, thần thái thanh đạm, tóc dài không chút cẩu thả rũ ở sau lưng.

Kỳ Lam không chút để ý nghiêng đầu, thấy hắn, nghi hoặc chớp chớp mắt, trong chốc lát mới đem người này từ trong trí nhớ mình đào ra.

Cười nói, “Là ngươi à.”

Tay Vân Khâm cầm kiếm co chặt, trong mắt đen tối không rõ, “Ừ.”

Những đệ tử khác mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ vốn muốn cùng tổ với Vân Khâm, cũng coi như là có thể có cái bảo đảm, ai ngờ Vân Khâm thế nhưng chọn thành tổ với Kỳ Lam người mà không giao tiếp gì với bọn họ, mở lớn miệng không biết nên nói cái gì.

Bí cảnh này muốn ra thì phải ba năm sau, sau khi tiến vào phần lớn sẽ tìm một chỗ để ở và tu luyện, Vân Khâm mang theo Kỳ Lam đến một sơn động có linh khí dư thừa mới ngừng lại.

“Chúng ta ở đây đi.”

Kỳ Lam tùy ý gật đầu, thấy hắn banh mặt hình như có chút tức giận, trong lòng ngo ngoe rục rịch, đi đến bên người Vân Khâm duỗi tay đáp ở trên vai hắn, cười có chút thân mật, "Tức giận à?”

Vân Khâm cả người cứng đờ, mới vừa rồi bởi vì Kỳ Lam đã quên mình nên tức giận cũng bị đối phương dễ dàng bắt chẹt, hắn bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong con ngươi đạm bạc rõ ràng có sự cố chấp chiếu lên gò má Kỳ Lam.

“Không có.”

“Vậy thì tốt.”

Kỳ Lam có thể chỉ cảm thấy trêu hắn vui vui, hoặc nói là nhất thời hứng khởi, thậm chí thời gian trôi qua cũng mơ hồ không chừng, nhưng Vân Khâm như là con sói bị thuần phục, được Kỳ Lam nhẹ nhàng sờ hai cái liền ngoan ngoãn lộ bụng ra.

Kỳ Lam châm ngòi xong rồi liền muốn đi chơi, cậu nhỏ tuổi đối với bí cảnh nguy hiểm tràn ngập hứng thú, trực tiếp chuẩn bị ngự kiếm đi nhìn xem.

Vân Khâm không quá tán đồng lôi kéo cậu, trầm giọng nói, “Qua một canh giờ trời sẽ tối, ngươi nếu muốn chơi, ngày mai ta đi với ngươi.”

Kỳ Lam quơ tay, phát hiện đối phương dùng chút sức lực, chặt chẽ nắm cổ tay cậu, cậu tuy rằng không thích bị quản giáo, nhưng cũng biết buổi tối bí cảnh nguy hiểm hơn nhiều so với buổi sáng, nên cũng từ bỏ.

Sơn động là do Vân Khâm dọn dẹp, hắn mang theo chút tư tâm, chỉ dùng linh kiếm bổ ra một chiếc giường, từ túi Càn Khôn lấy ra chăn nệm mềm mại đã sớm chuẩn bị tốt, tỉ mỉ ở bày trí ở trên giường.

Kỳ Lam có chút kinh ngạc, phải biết rằng cũng tu giả sẽ không mang đồ vật tinh tế như vậy, đại đa số tu giả không cần ngủ nhưng chỉ cần tìm một chỗ thoải mái thì cũng có thể ngủ, bày trí như vậy có chút giống phu thê.

Đương nhiên, Kỳ Lam không phải người sẽ ủy khuất mình, tuổi nhỏ trải qua lưu lạc cũng làm cậu càng có khuynh hướng sinh hoạt thoải mái.

Cậu không khách khí, cởϊ áσ ngoài ném ở trên giường, lười biếng chuẩn bị ngủ, Vân Khâm trầm mặc lấy quần áo cậu, chỉnh tề đặt chung với áo ngoài mình.

Đột nhiên vang lên tiếng Kỳ Lam cười khẽ, “Chúng ta như vậy có phải rất giống phu thê không?”