Chương 9.2: Thích Kỳ Lam ỷ lại hắn

Vết thương trên người Kỳ Lam đều được Vân Khâm tỉ mỉ chăm sóc, chỉ là gân mạch khó có thể chữa trị, đương nhiên, đối với tình huống hiện tại Vân Khâm chữa trị cũng không khó, Vân Khâm không ngại mỗi ngày tiêu hao phần lớn linh lực để ôn nhu chăm sóc thân thể cậu, nhưng hắn không muốn giúp cậu chữa trị gân mạch.

Hắn sẽ làm tất cả cho Kỳ Lam, Kỳ Lam không cần động, hắn có thể ôm cậu đi bất cứ đâu, hắn muốn Kỳ Lam hoàn toàn ỷ lại hắn.

Một Kỳ Lam ở trong lòng hắn không thể đi đâu.

Chờ đợi ở thời niên thiếu được như ước nguyện, hắn cơ hồ khống chế không được muốn xoa bóp đi vào thân thể Kỳ Lam, máu thịt dung hòa.

Kỳ Lam không thể động, nên đành phải ngủ, màu da trắng nõn xuyên thấu qua hồng sa tinh tế bày ra sắc dục mê người, cậu không có ma khí, thường xuyên sẽ cảm thấy lạnh, ngủ thì sẽ hướng vào trong lòng Vân Khâm.Cậu được nuôi một tháng, không muốn ăn uống, Vân Khâm cũng sẽ nghĩ các loại biện pháp để cậu ăn, trên người đều là da thịt non mềm, thịt mềm trước ngực bị Vân Khâm xoa bóp, như vυ" non nớt của nữ tử non nớt.

Cậu ngủ không sâu, tay Vân Khâm dọc theo cổ đến núʍ ѵú, mở ra một đường rùng mình, ở trong không khí lạnh lẽo, núʍ ѵú khϊếp sợ nhu nhược dựng thẳng lên, như quả nho sưng cứng.

Kỳ Lam mở mắt ra, có chút co rúm lại, “Vân Khâm, ta, ta muốn ngủ…”

Nụ hôn thân mật của Vân Khâm rơi xuống, từ khóe mắt đến cánh môi, như hung thú miệng to, một tấc rồi một tấc mà tinh tế liếʍ láp.

Kỳ Lam bị hắn liếʍ mà gương mặt ửng hồng, trong mắt là ánh nướ, Vân Khâm trừng phạt niết núʍ ѵú cậu một phen, Kỳ Lam kêu lên đau đớn, đáy mắt mới vừa còn ánh nước hoàn toàn bừng lên, cực kỳ đáng thương nhìn nam nhân trước mặt.

Bị bộ dáng đáng thương của cậu làm lay động trái tim, hắn trấn an rồi lại nhẹ nhàng sờ sờ núʍ ѵú cậu, “Muốn kêu cái gì? Lại quên?”

“Phu, phu quân.”

Cậu lập tức lấy lòng hôn môi Vân Khâm, chẳng qua có vẻ không có thành ý gì, nhẹ nhàng cọ một chút liền muốn rời đi.

Vân Khâm cũng không tức giận, hắn đem người bế lên, trước đó vài ngày cuối cùng cũng tìm được một khối đá lửa to, đặt ở động phủ là có thể xua tan không khí lạnh.

Kỳ Lam quả nhiên cảm giác tốt lên rất nhiều, loại đá này không khó tìm, nhưng lớn như thế thì rất khó tìm, có cái này thì toàn bộ phòng đều ấm lên, Kỳ Lam cuối cùng không cần dựa vào người Vân Khâm nữa.

Cậu còn chưa cao hứng trong chốc lát, liền phát hiện khoảng cách với viên đá lửa đó không xa, bốc lên mấy vòng tròn màu đỏ, cao thấp không đồng nhất, mặt trên còn cẩn thận dùng vải bông bọc một vòng.

Vân Khâm dán lên vành tai cậu thấp giọng nói, “Lam Lam, chúng ta hôm nay thử cái này đi.”