Tại phòng ăn.
Điệp Vũ đang ăn ngấu nghiến từng món một trên bàn ăn. Hắn cảm thấy như cơn đói cồn cào như không có điểm dừng, một người trong hơn sáu ngày mà chỉ có mỗi mẫu bánh mì trong bụng thì việc đó là bình thường.
Nhìn thấy Vũ như vậy, Lam Nhu trêu chọc:
“Thân thể gầy như chuột mà lại ăn như heo vậy.”
Điệp Vũ nhìn qua cô, giờ hắn mới để ý từ nãy đến giờ cô chưa động tới miếng thịt nào. Hắn hỏi:
“Sao toàn ăn rau vậy? sợ tăng cân à?”
‘Khục khục’ Lam Nhu ho sặc sụa, với khuôn mặt đỏ bừng cô trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi thì biết cái gì! Lo ăn đi!”
“Nếu không ăn thịt thì không LỚN được đâu”
“Câm miệng!” Lam Nhu hét lên, miệng thở phì phò hận không thể cắn chết tên hỗn đản trước mặt này.
Sau đó mặt cô lại đỏ lên, cô nhỏ giọng hỏi hắn:
“Thật không?”
“Ngực cũng được tạo ra từ mỡ thôi, cô có thấy con heo nào bị lép chưa?”
“Nhưng lỡ ta trở nên béo như con heo thì sao?”
“miễn tập luyện thân thể điều độ là được. Cô thấy đấy! ta ăn nhiều như vậy nhưng có mập lên tí nào đâu? Đó là do ta chăm chỉ luyện tập thân thể!”
Nghe hắn nói vậy mắt cô sáng lên, sau đó bắt đầu gắp miếng thịt to trên đĩa vào chén của mình rồi bắt đầu ăn.
Cô tiểu thư này dễ gạt thật! thôi cứ để cô nàng nuôi hy vọng đi.Bên kia Lam phu nhân cũng bắt đầu tích cực gắp thịt bỏ vào chén của mình.
Ta nghĩ là cái gì cần lớn cũng đã lớn rồi, bà không cần đú theo tụi trẻ đâu.Dĩ nhiên hắn cũng chẳng dại gì mà nói ra câu đó.
Riêng Lam Phương nhìn thấy cảnh bàn ăn có bốn người, ba người mạnh ai nấy ăn thì bắt đầu cảm thấy không ổn. Ông hắng giọng, sau đó nói:
Nghe nói ngươi bị chim tha đi, vậy thì quê ngươi ở đâu? Lam gia sẽ phái người đưa ngươi về.
Nghe thấy việc sắp phải xa Điệp Vũ. Lam Nhu ngừng đũa cô tiếc nuối nhìn vào hắn. Lòng cô không hiểu tại sao lại dâng lên cảm giác chua xót.
Vũ cũng ngừng đũa, hắn nhìn mọi người xung quanh, bằng giọng điệu đượm buồn hắn nói:
“Ta từng có một gia đình, nhưng bây giờ không còn nữa rồi. Ta cũng muốn về nhà, nhưng ta cũng không biết nhà ta ở nơi nào.”
Hắn nhớ về người mẹ hết lòng yêu thương hắn, nhưng hắn càng lớn càng vô tâm. Lần cuối cùng hắn nói chuyện với mẹ là lúc mẹ hắn khuyên hắn nên ra ngoài chơi cùng với bạn bè. Hắn nhớ lại lúc đó hắn đáp lại mẹ bằng cách đóng rầm cánh cửa phòng mình lại rồi tiếp tục ngồi vào máy tính.
Không biết khi mình chết đi thì mẹ có thể thôi lo lắng cho mình rồi xây dựng hạnh phúc cho riêng bản thân không? Hay lại tiếp tục đau khổ khóc thương như lúc cha ra đi rồi? Nhưng bây giờ không giống lúc trước, mẹ chỉ còn một mình, ai có thể an ủi bà đây? Làm sao để chuyển cho bà lời xin lỗi đây? Làm sao để cảm ơn bà đây?
Khẻ lắc đầu, hắn dằn xuống cảm xúc tội lỗi và tiếc nuối trong lòng mình. Hắn tiếp tục nói:
“Ta muốn trở thành tu chân giả. Nhưng ta gần như không biết gì về nó cả. Nên ta muốn nhờ các người giúp, ân tình này ta sẽ ghi nhớ.”
“Ngươi muốn trở thành tu chân giả? Ngươi có biết là trong mười người thì chỉ có một người có thể trở thành tu chân giả hay không? Nếu ngươi muốn, Lam gia ta có thể cho ngươi một công việc ổn định đủ sống tới già mà! không nhất thiết phải cố trở thành tu chân giả đâu.” Lam Nhu cuống quýt khuyên bảo, nàng cố gắn lựa lời vì sợ hắn bị tổn thương. Nàng biết những đứa trẻ sinh ra sau vài ngày sẽ được người của những gia tộc lớn nhỏ đến kiểm tra tư chất, nếu ai có thể trở thành tu chân giả thì họ sẽ tiến hành tẩy tủy sau đó bồi dưỡng để sau này chiêu mộ.
Tẩy tủy càng trễ cơ hội trở thành tu chân giả càng thấp. Mà hắn ta đã hơn 20 rồi nên cơ hội gần như bằng không.
“Ồ! có thể cho ta biết tại sao ngươi muốn trở thành tu chân giả không?” Khác với sự bối rối của Lam Nhu, Lam Phương tỏ ra hứng thú.
“Ai mà chẳng muốn thành tu chân giả? Lý do à? Cần sao thiết sao?” Điệp Vũ nhìn vào mắt của Lam Phương, hắn hờ hững trả lời.
“Ngươi có biết rằng Lam gia ta là một trong tứ đại gia tộc của Bạch Ngân đế quốc không? Hoàng Thượng cũng chưa chắc dám nói chuyện với ta kiểu đó. Ngươi không thấy sợ à?” một luồng linh khí từ Lam Phương toát ra đè xuống người Điệp Vũ làm cho hắn cảm thấy khó thở.
Nhưng thông qua chân nguyên nhãn hắn biết Lam Phương vẫn chưa dùng hết sức. Linh khí thoát ra vẫn còn rất yếu so với luồng linh khí đang cuồn cuộn chảy trong thân thể già nua kia. Lòng hắn trở nên hưng phấn kỳ lạ.
Đây là cường giả sao? Thú vị!“Ông muốn người khác cúi đầu trước mình sao?” Hắn hỏi.
“Ta chỉ cảnh báo cho ngươi thôi, thật ra ta cũng không thích câu nệ tiểu tiết!” Lam Phương lãnh đạm nói trong khi không ngừng tăng áp lực.
“Ta cũng không thích lễ nghi rườm rà, chúng ta khá hợp nhau.” Hắn đáp
Lam Phương tròn mắt nhìn hắn sao đó ông cười lớn:
“Hảo tiểu tử! có khí phách! được rồi, ta sẽ giúp ngươi, nhưng thành bại thì do trời định đoạt. Ta cũng không giúp gì được.”
“Đa tạ.”
Trời à? Hy vọng bà nữ thần kia không chơi xỏ mình.Tại mật thất của Lam gia.
Điệp Vũ đang cởi trần khoanh chân ngồi thềm phía sau hắn là Lam Phương đang ở tư thế ngồi thềm tương tự. Linh khí từ cơ thể Lam Phương đang từ từ truyền vào người hắn.
Luồng linh khí bắt đầu lan ra khắp kinh mạch thấm vào xương cốt. Thông qua lỗ chân lông tạp chất màu đen chảy ra ngoài. Đan điền hắn bắt đầu hình thành nguyên đan.
“Ồ! mặc dù cơ thể đã lớn nhưng việc tẩy tủy lại dễ dàng đến không ngờ. Ngươi có thể ăn mừng được rồi, sao khi nguyên đan thành hình thì ngươi chính thức trở thành tu chân giả.”
Nghe vậy hắn thở phào nhẹ nhõm.
may mà bà nữ thần kia không lừa mìnhKhi nguyên đan hình thành thì mọi người thường sẽ trở thành Vũ tử cấp một. Đó là cấp thấp nhất của tu chân giả, cũng là ranh giới giữa tu nhân và thường nhân.
Nhưng khi nguyên đan đã thành hình thì một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Linh khí của tên Ngưu Đầu Dã Nhân từ đan điền liên tục chảy vào nguyên đan. Linh khí trong cơ thể hắn không ngừng tăng lên.
Lam Phương tròn mắt nhìn hiện tượng đó.
Vũ tử cấp một, cấp hai, cấp ba … cấp tám, cấp chín, Vũ tử đỉnh phong.
Điệp Vũ cắn răng, mồ hôi chảy đầm đìa. Kinh mạch hắn có cảm giác như bị xé toạt ra vậy.
Sau đó linh lực xung quanh truyền vào người hắn tạo thành cơn lốc nhỏ.
‘phanh’
Một âm thanh khô khốc vang lên
Vũ đồ cấp một.
Điệp Vũ nhìn vào cơ thể mình. Luồng linh lực đang chạy trong cơ thể hắn tuy không cuồn cuộn như của Lam Phương. Nhưng đối với một người chỉ mới vừa tu luyện được vài phút như hắn thì đây đã là kỳ tích rồi. Làn khói đen do lời nguyền cũng đã rút hết về Ấn ký hình ngôi sao.
Hắn nhặt một viên đá dưới chân, linh khí hội tụ về các ngón tay. ‘bụp’ viên bị bóp nát như một cục phấn.
Thính giác của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn, hắn có thể nghe rõ có tiếng bước chân của ai đó đang chạy tới. hắn nhìn sang.
‘Rầm’ cánh cửa bị mở ra thô bạo.
Khi nhìn thấy dị biến trong mật thất thì Lam Nhu vội chạy vào trong, cô lo lắng nhìn hắn. sau đó cô ngạc nhiên thốt lên:
“Vũ đồ? không thể nào!”
Không chỉ Lam Linh mà Lam Phương cũng ngạc nhiên há hốc mồm. Nhưng mà Ông nhanh chóng nhận thấy có gì đó không đúng. Ông cầm lấy tay Vũ, linh lực rà soát đan điền hắn. sau đó ông kinh ngạc thốt lên.
“Chẳng lẽ... phế căn!”
“Phế căn?”
Lam Phương buông tay hắn ra, mặt ông trầm ngâm, kể cả Lam Nhu cũng nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
“Phế căn là gì?” Điệp Vũ hỏi.
Lam Phương nhìn hắn sau đó ông nói:
“Ngũ hành có năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Mỗi Vũ giả đều sở hữu một nguyên tố từ khi sinh ra. Có một số ít sở hữu cùng lúc nhiều tố. Thậm chí đã từng xuất hiện người có đầy đủ cả năm! Có thể nói càng sở hữu nhiều thuộc tính thì càng có nhiều lợi thế trên con đường tu luyện.”
Dừng lại một chút Lam Phương kể cho hắn nghe câu chuyện về phế căn.
Hơn ngàn năm trước có một siêu cấp tông môn thu nhận được một đệ tử, tuy rằng nguyên đan của hắn không có bất kỳ thuộc tính nào nhưng hắn lại có thể sử được vũ kỹ của tất cả các thuộc tính, thậm chí cả thuộc tính nằm ngoài ngũ hành. Đó là thể chất chưa từng có trong lịch sử.
Tông môn đó vui sướиɠ khi vớt được khó báu vô giá này, họ ước chiến với tông môn đối địch, 100 năm sau sẽ cho truyền nhân mạnh nhất của hai bên chiến đấu với nhau. Họ còn đi xa tới mức tuyên cáo thiên hạ sau 1000 họ sẽ trở thành tông môn mạnh nhất đại lục. Sau đó họ dốc hết tài nguyên của tông môn để bồi dưỡng tên đồ đệ này.
Nhưng dù có cho hắn ăn đan dược tốt nhất, tu luyện ở nơi có nồng độ linh khí cao nhất, làm đồ đệ của sư phụ giỏi nhất thì tốc độ tu luyện của hắn chỉ hơn đệ tử bình thường một chút. Vũ kỹ của hắn dù có cao cấp đến đâu thì khi phát huy vẫn yếu hơn người khác mà đấu khí tiêu hao lại nhiều hơn.
Sau 100 năm, ngày ước chiến đã đến. Cao thủ từ khắp lục địa đến để xem cuộc chiến lịch sử này.
Tông môn đối địch cũng đã đào tạo ra được một truyền nhân rất mạnh, mới hơn 60 nhưng do tu vi cao nên ngoại hình chỉ khoảng 20. Trái ngược với hắn, tuy cùng tuổi nhưng tên mang thể chất kỳ lạ kia mang tu vi bình thường cùng vẻ ngoài già nua. Trận chiến bắt đầu, tên đó chết ngay từ đòn đầu tiên. Trận chiến đó đã trở thành trò cười trong giới tu chân giả. Tông môn kia xấu hổ đến mức phải lánh đời.
Và thể chất kỳ lạ kia được lưu truyền rộng rãi với cái tên …
Phế căn.