Chương 20: Thích không?
Editor: Mặt trăng nhỏ
Qua bảy giờ, Hướng Trường Không liền để trạng thái "bận rộn", không tiếp tục nhận đơn hàng mới. Vì không muốn để Từ Luyến chờ quá lâu, đúng tám giờ anh đã nhấn chuông cửa nhà cô.
“Hướng Trường Không, anh đã đến” Từ Luyến mở cửa, đứng trong nhà nhìn anh.
Vừa nhìn thấy Từ Luyến, Hướng Trường Không kìm lòng không đặng nhớ tới chuyện đêm đó, đặc biệt là đoạn cổ lộ ra bên ngoài của cô còn có mấy vết hôn.
Là chính anh cắn lên.
“...” Hướng Trường Không cảm thấy mình sắp bốc cháy, đến hô hấp cũng trở nên nóng hổi.
“Trước tiên vào nhà đã” Từ Luyến khom lưng, giúp anh lấy đôi dép lê, lúc Hướng Trường Không đổi dép, thoáng ngẩn người. Đôi này không giống lần trước anh đi, nhìn qua là mới mua.
“Đây là… cô mới mua sao?”
“Ừm” Từ Luyến gật đầu nhẹ, “Hôm nay đi dạo siêu thị, cảm thấy màu lam rất hợp với anh liền mua. Về sau anh liền dùng đôi này đi”
Hướng Trường Không có chút tròng mắt, đổi dép.
Về sau ư…?
“Trong tay anh cầm cái gì?”
Thấy Từ Luyến hỏi, Hướng Trường Không mới nhớ phải đưa đồ vật trong tay cho cô: “À, đây là sủi cảo tôi mua trên đường, tôi lo lắng cô chờ lâu sẽ đói bụng. Trước tiên có thể ăn cái này lót dạ một chút”
“Tốt, em đi lấy đĩa.” Từ Luyến đến phòng bếp cầm một cái đĩa hai cái bát, còn có hai đôi đũa, bày trên bàn ăn, “Anh cũng ăn đi.”
“Không cần, tôi đi nấu cơm đã.” Hướng Trường Không chậm rãi lấy ra túi giấy nhỏ, đưa cho Từ Luyến, “Cái này, cái này, là tặng cô.”
Từ Luyến cầm đũa, vừa gắp sủi cảo, nghe anh nói vậy, nghiêng đầu nhìn. Trên tay Hướng Trường Không là túi giấy nhỏ màu hồng, phía trên in đôi tai thỏ. Đây là túi của Bunny.
‘Son môi?”
“Ừm.”
Hướng Trường Không không nhiều lời, Từ Luyến nhận túi giấy trong tay anh, đem son lấy ra ngoài: “A, là cây son này, lúc trước em cũng đi mua thử, nhưng lại không còn hàng.” Cô ngẩng đầu, cười với Hướng Trường Không: “Cảm ơn.”
“Không, không cần, cô thích là tốt rồi.”
Môi Từ Luyến cong cong, cô cầm lấy son môi, đi đến phòng khách mở gương trang điểm: ‘Em thử một chút.”
Màu môi Từ Luyến rất nhạt, loại son môi nào cũng dễ dàng lên màu. Cô đem môi lau sạch, đứng trước gương nhìn. Loại này rất đỏ, mang theo vị đào mận nhàn nhạt, giống như là vừa uống rượu đỏ, không cẩn thẩn lưu lại trên môi.
Cô quay đầu hỏi Hướng Trường Không đang đứng một bên: “Nhìn đẹp không?”
“Đẹp, nhìn đẹp” Hướng Trường Không phát hiện, lúc mình nói chuyện cùng Từ Luyến luôn cà lăm.
Từ Luyến lại cười cười, cô bước lên một chút, ôm lấy cổ Hướng Trường Không, đi khập khiễng đến cạnh hôn cổ anh một chút, lưu lại dấu son hoàn chỉnh.
“Ừm, thật đẹp mắt.”
Hướng Trường Không: “...”
Cả người anh cứng lại, quanh cổ nhanh chóng phiếm hồng, nhiễm đến cả mang tai.
Từ Luyến tựa trước bàn nhìn anh cười, Hướng Trường Không một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vẫn như cũ lắp bắp: “Trước, trước tiên nấu cơm.”
Anh khẩn trương đến mức quên lau cả vết son, Từ Luyến cũng không nhắc nhở, đi theo vào bếp.
Đồ ăn hôm nay Từ Luyến mua đều bỏ trong tủ lạnh, Hướng Trường Không nhìn một chút, nói với cô: “Chúng ta làm thịt gà xào, tôm sốt tỏi, cùng một bát canh được chứ?”
Từ Luyến nói: “Anh là đầu bếp, tất cả nghe theo anh.”
“Vậy, vậy cô rửa cái này một chút, tôi đi xử lý tôm.” Hướng Trường Không đem củ sen, măng tây cùng cà rốt giao cho Từ Luyến, còn mình bắt đầu mở lưng tôm.
Từ Luyến thật sự không có kinh nghiệm xuống bếp, Hướng Trường Không nhìn cô cầm dao trong lòng vô cùng khẩn trương. Nhưng Từ Luyến tốt xấu gì cũng là người khéo tay, thao tác rất linh hoạt, dưới sự chỉ dẫn của Hướng Trường Không, khó khăn đem cà rốt cắt thành hình đinh.
Cô cắt xong một cây cà rốt, Hướng Trường Không đã mở xong lưng tôm, anh tiếp nhận dao phay từ tay cô, nói: “Còn lại để tôi cắt, cô đi lấy bánh phở ngâm ra, rửa qua một lần nước lạnh, sau đó dùng dấm trộn lẫn một chút.”
“Được” Từ Luyến tìm cái bát lớn, đem bánh phở đã ngâm vớt ra, vừa nghiêng đầu đã bị kĩ năng dùng dao của Hướng Trường Không thu hút, “Anh cắt thật nhanh nha, không sợ đứt tay sao?”
Hướng Trường Không nói: “Quen tay hay việc mà, tôi làm quen rồi.”
“À…” Từ Luyến làm theo anh nói, dùng nước lạnh rửa qua bánh phở, đặt trên đĩa, tìm được dấm trên bàn bếp, “Phải dùng bao nhiêu đây.”
“Một chút là được, đừng lấy nhiều quá.”
Từ Luyến nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Cần dùng đến ống nhỏ giọt không?”
“...” Động tác thái thịt của Hướng Trường Không ngừng một chút, "Ống nhỏ?"
Từ Luyến gật gật đầu: "Bình thường em làm thạch cao cũng cần dùng nước trộn, khi thiếu nước, đều lấy ống nhỏ thêm vào để khống chế số lượng."
Hướng Trường Không cắn môi dưới: "Chúng ta làm đồ ăn không cần chính xác như vậy, cô ước chừng là được"
"Được nha." Từ Luyến mở bình dấm mới mua, không nhịn được nói một câu, "Em không biết làm đồ ăn, cho nên người khác luôn nói một chút, số lượng vừa phải, đến cùng là bao nhiêu?"
Hướng Trường Không cười cười nói: "Cô làm nhiều sẽ biết."
Từ Luyến không trả lời anh, cô chăm chú nhìn chằm chằm dấm trong tay, nhỏ từng giọt: "Như vậy đủ chưa?"
"Được rồi. Cô thêm chút rượu nấu ăn vào tôm đi."
"Cho bao nhiêu."
Hướng Trường Không khẽ cười nói: "Số lượng vừa phải"
Từ Luyến: "..."
Hướng Trường Không cắt xong đồ ăn trên thớt, cho vào bát nhỏ, lại băm một ít tỏi, đem phi thơm thành màu vàng, đặt trên tôm trộn rượu Từ Luyến chuẩn bị: "Tốt, giờ hấp hơn 10 phút là được."
Từ Luyến không nghĩ làm tôm lại đơn giản như vậy: "Tiếp theo chúng ta làm gì."
Hướng Trường Không nói: "Cô cắt hành đi, lát nữa rải trên tôm, tôi sẽ xào thịt gà."
"Được" Từ Luyến nói, cắt hành dễ hơn cắt cà rốt nhiều.
Hai người đứng trước tủ bát, vội vàng làm việc trên tay mình. Hướng Trường Không vụиɠ ŧяộʍ nhìn Từ Luyến, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Cảm giác này, giống như tân hôn của vợ chồng mới.
Bận rộn đến 8h30, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong. Từ Luyến giúp bê đồ ra bàn ăn, lại đi vào bếp lấy thêm hai bát cơm trắng thơm ngào ngạt. Gạo này chính là loại cô mới mua tại nông trường Tinh Quang hôm nay. Nhân viên cửa hàng nói đây cũng là do bọn họ sản xuất.
"Ừm gạo này thật thơm, đắt một chút cũng đáng." Cô nhẹ nhàng ngửi một cái, đưa di động chụp ảnh thức ăn trên bàn: " Em gửi cho mẹ nhìn, tránh bà nói em chỉ biết nấu mì."
Cô đem ảnh chụp gửi cho mẹ, thêm một dòng chú thích: "Tự con làm ở nhà."
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, mẹ Từ Luyến lập tức trả lời, nhưng lại là tin nhắn âm thanh. Từ Luyến đem đoạn ghi âm mở lên, nghe thấy mẹ cô ở bên kia nói: "Con gái, có phải con có bạn trai không? Mẹ nhìn thấy trên bàn có hai bát cơm đi?"
Hướng Trường Không: "..."
Từ Luyến cũng ấn gửi giọng nói, trả lời mẹ: "Chờ hai người quay về, con sẽ giới thiệu."
Hướng Trường Không ngước mắt nhìn cô, đây là thừa nhận sao?
Từ Luyến trả lời xong, đặt điện thoại một bên. Cô cầm đũa, thấy Hướng Trường Không ngồi đối diện đang nhìn mình, nói: "Sao vậy? Không ăn cơm sao?"
Hướng Trường Không do dự một trận, cảm thấy có một số việc vẫn nên nói rõ: "Vừa rồi em cùng mẹ nói chuyện, là nghiêm túc?"
"Chuyện gì? Giới thiệu anh với bọn họ?"
Từ Luyến nhìn anh: "Anh không muốn gặp sao?"
"Không, không phải." Hướng Trường Không vô ý nắm chặt đũa trên tay, không dám nhìn mắt Từ Luyến, "Chúng ta bây giờ, là quan hệ gì?"
Từ Luyến không trả lời ngay, trong phòng yên tĩnh khiến anh có chút khó thở.
"Anh cảm thấy chúng ta là quan hệ gì?" Từ Luyến hỏi lại anh, "Tình một đêm? Hay bạn giường?"
"Không, không phải…." Hướng Trường Không nóng nảy muốn phủ nhận, nhưng lại không có cách nào thản nhiên nói ra quan hệ của bọn họ.
"Không phải? ý anh chúng ta vẫn là bằng hữu? Hay anh muốn chơi đùa?"
"Tôi không có."
"Em cũng không."
Đối thoại giữa hai người đột ngột kết thúc, Hướng Trường Không cùng Từ Luyến nhìn nhau một lúc, mặt lại từ từ đỏ lên: "Ăn, ăn cơm trước, đồ ăn nguội không ngon."
"Ừm."
Hôm nay Hướng Trường Không nói đến dạy cô nấu ăn, nhưng từ đầu tới cuối cô chỉ làm một chút, lần trước nhìn thấy món ăn Hướng Trường Không làm ở nhà, hôm nay ăn thử một miếng, Từ Luyến đã cảm thấy ngạc nhiên: "Ngon ngon, món tôm sốt tỏi này còn ngon hơn cửa hàng em hay ăn."
Hướng Noãn bình thường luôn khen đồ ăn Hướng Trường Không làm ngon, nhưng Từ Luyến khen anh một chút, tâm tình anh đã đập loạn: "Vậy, vậy em ăn nhiều chút."
Anh đem đồ ăn đẩy đến bên Từ Luyến, Từ Luyến thấy Hướng Trường Không chỉ bưng bát cơm ăn, gắp con tôm to nhất cho anh: "Anh đừng ăn cơm không, ăn nhiều đồ ăn một chút."
"Được, tôi tự ăn được rồi."
Tối hôm đó Từ Luyến ăn hết hai bát cơm, Hướng Trường Không làm hai mặn một canh cũng bị ăn sạch sẽ. Thời điểm rửa bát trong phòng bếp, Từ Luyến không khỏi âu sầu, ăn như vậy, buổi sáng cô phải chạy bao lâu nha.
"Thật sự không cần tôi giúp sao?" Hướng Trường Không đi đến cửa phòng, nhìn Từ Luyến đang thu dọn, Từ Luyến lắc đầu: "Không cần, vừa rồi em ăn nhiều, tiêu hóa một chút. Sau này mua thêm máy rửa bát là được."
Lúc thiết kế nhà, cô chỉ biết mua lò nướng, quên chuẩn bị máy rửa bát. Kết quả lò nướng chưa dùng lần nào, ngược lại thi thoảng cần rửa mấy cái bát. Hiện giờ mua cũng được chỉ là hơi phiền phức.
"Em rửa xong ngay thôi, anh đi phòng khách xem tivi đi."
Hướng Trường Không thấy cô gần rửa xong, cũng không nói thêm. Về sau Từ Luyến rửa bát xong, đến phòng khách nhìn.
Hướng Trường Không không có xem tivi, mà ngồi tựa ở ban công, nhìn bầu trời đêm đến xuất thần. Gió lạnh thổi nhẹ qua tóc anh, tóc đen trên trán khẽ động.
Từ Luyến chưa nhìn kỹ người khác như vậy, mặt anh, khóe môi, cằm, hầu kết, còn có trên người Hướng Trường Không, gió đêm cũng không thổi tan u buồn.
Anh đứng ở đó, giống như hòa vào màn đêm.
Từ Luyến vẫn luôn biết, không thể cùng người quá thân mật, nếu không sẽ nhận lại phiền phức, cô cũng một mực tuân thủ nguyên tắc này. Thế nhưng dù biết rõ lại gần anh sẽ phát sinh rắc rối, cô vẫn vui vẻ nguyện ý chấp nhận.
Bởi vì so với những phiền phức kia, cô càng không muốn chỉ đứng đây nhìn anh.
Cô đi qua, tựa trên ban công cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh đang suy nghĩ gì?"
Hướng Trường Không lúc này mới phát hiện cô đi tới, cười yếu ớt lắc đầu: "Không có gì."
Từ Luyến nhìn anh một hồi, nói: "Không có gì còn thâm trầm như thế? Nói một chút đi, để chị gái khuyên bảo em."
Lông mày Hướng Trường Không nhẹ nhàng nhướng lên: "Chị gái?"
"Đúng vậy" Từ Luyến gật đầu, "Em đã tốt nghiệp hai năm"
Hướng Trường Không sửng sốt một hồi, sau đó nhìn cô cười: "Tôi tốt nghiệp ba năm rồi."
Từ Luyến: "..."
Từ Luyến không quá tin tưởng, cô vẫn thấy Hướng Trường Không nhỏ hơn mình: "Vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi."
"24"
"Em cũng 24, anh là tháng nào?"
"Tháng 3."
Từ Luyến: "..."
Thua.
Hướng Trường Không lộ ra thần sắc thẹn thùng, hứng thú nhìn Từ Luyến: "Em là tháng nào?"
"Tháng 7." Từ Luyến nói đến không cam tâm.
Hướng Trường Không cười nói: "Vậy tôi vẫn lớn hơn"
"..." Từ Luyến nhếch miệng, "Ngây thơ."
Hướng Trường Không cười nhẹ hai tiếng, cũng không biết là ai ngây thơ.
Từ Luyến an tĩnh một lát, lại hỏi anh: "Anh là gần đây mới đi giao đồ ăn nhanh đúng không, trước đây anh làm gì?"
Màu mắt Hướng Trường Không nhạt dần, quay đầu nhìn bóng đêm xung quanh: "Trước đó làm ở công ty tài chính."
"Vậy tại sao lại nghỉ việc?"
Hướng Trường Không nói: "Bởi vì tôi cần tiền." Anh trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng nói, "Tôi làm ở công ty lớn, khả năng phát triển vẫn có, nhưng làm ở đó đều là thăng chức từng chút, tiền lương một năm cũng chỉ tăng năm vạn. Làm ở đó mấy năm, thu nhập kỳ thật không cao. Tôi lại là người ngoài ngành, không so sánh được với người được đào tạo."
Từ Luyến sau khi tốt nghiệp đã tự mình làm bà chủ, không ra ngoài tìm việc, nhưng việc ở công ty cô vẫn biết một chút. Xác thực sinh viên vừa tốt nghiệp lương rất thấp, phải cố gắng năm bảy năm, mới có thể ổn định.
"Em đến nhà tôi, hẳn phải biết mẹ tôi bị bệnh? Bệnh của bà vẫn luôn cần điều trị, em gái cũng cần vào đại học, tôi rất cần tiền. Giao đồ ăn nhanh không cần làm việc tích lũy, chỉ cần nhận nhiều đơn hàng tiền lương sẽ cao."
Từ Luyến nghĩ nghĩ nói với anh: "Giao đồ ăn ngoài đúng là có thể kiếm nhiều tiền, nhưng gần như không có tương lai, hai năm anh tích lũy ở công ty thật uổng phí."
"Không có cách nào suy nghĩ nhiều như vậy." Ngoài mẹ và em gái cần dùng tiền, anh cũng phải để một khoản phòng ngừa, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng không đến mức một đồng không có.
Trong lòng Từ Luyến có rất nhiều nghi vấn, cô muốn hỏi bố của anh đâu? Tại sao mẹ anh lại bị bệnh? Những vấn đề này ở trong lòng chạy tới chạy lui, cuối cùng cô vẫn không hỏi.
Cô nhớ tới sách cùng mô hình máy bay gỗ trên bàn anh, nhớ đến anh mắt u buồn khi nhìn lên bầu trời.
"Hướng Trường Không"
"Sao vậy?"
"Anh học đại học thiết kế máy bay sao?
Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn cô, ngoài ý muốn nói: "Sao em biết?"
Từ Luyến nói: "Em ở phòng anh nhìn thấy sách thiết kế máy bay. Anh đã học đại học rồi sao lại đổi nghề?"
Hướng Trường Không rũ mắt: "Tài chính là nghề rất lôi cuốn, tôi làm việc này rất tốt "
"Nhưng anh thích thiết kế máy bay, không phải sao?"
Hướng Trường Không hơi sững sờ, nhìn cô nửa ngày không nói chuyện, có thể đây là lý do Từ Luyến hấp dẫn anh, mặc kệ là yêu thích hay không, cô vẫn luôn luôn thẳng thắn thừa nhận.
"Thiết kế máy bay…" Anh trầm thấp nói, ánh mắt giống như xuyên qua bóng đêm, nhìn về nơi xa: "Tốt nghiệp rồi nhưng không vào được sở nghiên cứu." Nhất Phi Viện bậc nhất lại càng không cần nói.
Từ Luyến: "Trước đó em nhìn thấy viện nghiên cứu muốn tuyển người, anh không ghi danh sao?"
Ánh mắt Hướng Trường Không đang nhìn chăm chú tại phương xa có chút dao động, cuối cùng lại là bóng đêm trầm tĩnh.
Từ Luyến nhìn anh: "Tiền có nhiều cách giải quyết, nhưng việc anh thật sự muốn làm không nên bỏ qua như vậy."
Khóe miệng Hướng Trường Không giật giật, cuối cùng không nói gì. Anh trầm mặc tựa trên ban công, xuất thần, tinh quang trước kia Từ Luyến nhìn thấy trong mắt anh cũng bị màn đêm chôn vùi.
Đến cùng anh phải gánh vác bao nhiêu, mới toát ra vẻ mặt như vậy, để anh không thể không từ bỏ giấc mơ của mình.
Lần đầu tiên cô vì một người đau lòng.
"Hướng Trường Không" Cô gọi anh một tiếng.
"Chuyện gì?" Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn Từ Luyến.
Từ Luyến nói: "Nhìn em thế nào?"
"..." Hướng Trường Không bị cô hỏi có chút bất ngờ, vội vàng không kịp chuẩn bị, trái tim lại rộn ràng, "Tốt, nhìn rất tốt."
"Vậy anh muốn ngủ với em không?"
"Không, không có!"
Hướng Trường Không khẩn trương đến tim muốn nhảy ra ngoài, có thể vì anh phủ nhận, Từ Luyến không vui hơi nhíu mi lên: "Không muốn?"
"Không phải không phải!"
"Vậy chính là nghĩ"
Hướng Trường Không: "..."
Từ Luyến thấy anh vừa rồi còn không thay đổi sắc mặt, lúc này đã nhiễm lên một tầng đỏ, cười nói: "Vậy anh còn chờ gì?"
Cô cười rất đẹp, nhưng đối với Hướng Trường Không lại giống độc. Loại thuốc độc trí mạng.
Anh kìm lòng không đặng muốn ôm cô lại gần, Từ Luyến liền ôm cổ anh, hai chân nhẹ nhàng nhảy một cái, cuốn lấy eo anh, rời khỏi mặt đất.
Cả người cô đều treo trên người Hướng Trường Không, cảm nhận vòng tay ôm thật chặt trên người mình. Hô hấp hai người vì một nụ hôn càng thêm hỗn loạn, Hướng Trường Không nhẹ nhàng đem cô dựa vào tường, dán lên môi cô hỏi: "Đi chỗ nào?"
Từ Luyến thở hổn hển, ngước cặp mặt đầy hơi nước nhìn anh: "Đâu cũng được."
Màu mắt Hướng Trường Không giống như đêm đó dần sâu. Anh ôm cô đến phòng ngủ, đổ xuống giường lớn. Hai người đem nhiệt tình trên người đối phương đốt lên, giống như mũi tên sắp rời cung, chỉ chờ dùng sức phát động.
"Thân thể của em đỡ chưa?"
Hướng Trường Không thở nhẹ, anh còn nhớ rõ Từ Luyến ghé vào bên tai anh kêu đau. Từ Luyến nhìn anh, trả lời: "Còn tốt."
"Vậy tôi, nhẹ…" Lời nói của Hướng Trường Không thoát ra đã bị đè nén thành khí âm, giống như lông vũ đảo qua, khiến lòng Từ Luyến ngứa ngáy. Cô quấn lên eo anh, để Hướng Trường Không dính sát trên người mình.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, quần áo hai người bị ném loạn xuống đất, ở nơi xa còn có một cái hộp nhỏ màu đỏ bị mở ra. Hướng Trường Không ôm Từ Luyến, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
"Thích…" Tất cả của anh, cô đều thích.
"Tôi cũng, rất thích…" Nói xong, Hướng Trường Không lại ở trên người Từ Luyến hôn một lượt. Cô thấp giọng kêu tên anh, vừa động tình vừa tuyệt mỹ, Hướng Trường Không va chạm một lần so với một lần càng sâu, đáp lại Từ Luyến.
Lần này Hướng Trường Không chỉ làm một lần, nhưng rất lâu. Lúc kết thúc, hai người vào nhà tắm, nằm cùng chỗ điều chỉnh nhịp tim hỗn loạn.
Ngón tay Hướng Trường Không luồn vào tóc cô, vừa mềm mại vừa mượt mà, còn có hương vị vui vẻ. Chóp mũi anh tựa trên đỉnh đầu cô, kìm lòng không đặng hít hà. Từ Luyến chôn ở l*иg ngực Hướng Trường Không, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cứ như vậy cùng anh một đêm, không cần làm gì, cũng dễ chịu.
Hướng Trường Không vuốt tóc cô, nói: "Tôi phải trở về."
Từ Luyến nhíu mày, từ l*иg ngực anh ngẩng đầu: "Anh muốn đi sao."
"Ừm…" Hướng Trường Không hôn một cái trên môi cô, nói: "Mẹ tôi ở nhà một mình, tôi không về nhà sẽ không ai nấu cơm cho bà." Dù bây giờ đã muộn, nhưng dù sao vẫn nên quay về.
Từ Luyến nhớ tới bệnh mẹ anh, bà ở nhà một mình, quả thật không thể yên tâm. Cô nhìn Hướng Trường Không, hỏi anh: "Vậy khi nào anh lại đến?"
Hướng Trường Không sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Từ Luyến mười phần thẳng thắn, đến du͙© vọиɠ của cô đối với anh cũng không thèm che giấu.
Anh tới gần, ở bên tai cô nói: "Em tìm thì tôi sẽ đến."
Sau khi nói xong, anh đứng dậy tìm quần áo của mình, mặc vào. Từ Luyến nằm trên giường nhìn anh, cô phát hiện cứ nhìn anh mặc quần áo như vậy, cũng là việc rất hưởng thụ
Hướng Trường Không mặc xong, lại đến bên người Từ Luyến, cúi đầu hôn cô một cái: "Em ngủ tiếp đi, ngủ ngon."
"Ừm…" Từ Luyến trầm thấp trả lời, nhìn anh ra cửa phòng.
Lúc Hướng Trường Không xuống dưới, lấy điện thoại nhìn thời gian, đã muộn. Anh thở dài khe khẽ, tùy ý vuốt tóc mình.
Điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên, Hướng Trường Không giơ tay xem, là Từ Luyến gọi tới. Lo lắng cô không thoải mái, anh rất nhanh đã bắt máy: "Từ Luyến? Có chuyện gì?"
Giọng Từ Luyến xuyên qua điện thoại truyền tới: "Hướng Trường Không, anh quay đầu lại."
Hướng Trường Không xoay người như cô nói, thấy Từ Luyến tại ban công tầng bốn nhìn mình. Cô một tay cầm điện thoại, một tay khoác lên lan can cửa sổ , mái tóc mềm mại quá vai như tấm áo choàng khoác lên người.
Một cơn gió đêm thổi qua, cô nhờ cơn gió này, đưa vật trong tay ném tới phía anh.
Là máy bay giấy màu trắng.
Nó như tia sáng, đem đêm tối xé rách, bay về phía anh.
Hướng Trường Không nhặt máy bay rơi bên chân lên, từ đầu bên kia Từ Luyến nói với anh: "Đưa cho anh đó, ngủ ngon."
Cô tắt điện thoại, trở về phòng. Hướng Trường Không nhìn chằm chằm máy bay giấy trong tay, sau đó mở ra.
Trên giấy trắng viết một dòng chữ.
"Chết đi sẽ không còn đau khổ, còn sống mới là cách cảm nhận cuộc đời mình."
Những việc khiến anh đau khổ, chỉ là chứng minh cho sự sống.
Lời editor: Chương này dài bằng hai chương bình thường =((
Chương 21: Chúng ta hẹn hò đi.
Đã có mặt trên Mặt trăng nhỏ rồi nha mn ^^