Editor: Mặt trăng nhỏ
Cô nhón chân, kéo mặt Hướng Trường Không về phía mình. Vết thương trên mặt anh khôi phục rất tốt, so với lúc đến nhà hai ngày trước đã nhạt đi không ít. Hiện tại Từ Luyến nhìn gần như vậy, mới có thể xem rõ vết máu ứ đọng.
Từ lúc cô đến gần, trái tim Hướng Trường Không như từ l*иg ngực nhảy ra ngoài. Cô nhìn quá kỹ, đến mức chỉ cần Từ Luyến chớp mắt mấy cái, lông mi cũng ở trên mặt anh đảo qua đảo lại. Hết lần này đến lần khác anh không thể lùi tiếp được, lưng đã hoàn toàn dán lên cửa.
Từ Luyến vẫn đang nghiên cứu vết thương trên mặt, tay của cô xoa xoa, tại nơi có vết máu ứ đọng nhẹ nhàng ấn xuống một cái: “Đau không?”
Hướng Trường Không không trả lời, anh sợ chỉ vừa nói, thanh âm sẽ tiết lộ toàn bộ cảm xúc lúc này.
Cảm giác được cơ bắp anh căng cứng, Từ Luyến giương mắt nhìn một chút. Đôi mắt đen thâm thúy giống như lần trước có chút hơi nước, đυ.ng phải ánh mắt của cô liền rời đi cực nhanh. Dù anh không nhìn mình, vì khoảng cách quá gần, hô hấp của hai người không tránh khỏi quấn quýt nhau.
Không biết là nhịp tim của ai, thình thịch, thình thịch,
Hướng Trường Không biết mình không thể ở lại thêm, không để Từ Luyến không chán ghét mình như trước kia, anh nhất định phải rời đi.
Anh đẩy tay Từ Luyến ra, còn chưa kịp quay người mở cửa, cô đã vòng tay lên cổ, hôn môi anh.
Giờ khắc này, Hướng Trường Không đến hô hấp cũng không nhớ .
Môi Từ Luyến so với tưởng tượng của anh còn mềm mại hơn, chạm vào cứ như khối bông. Thân thể của cô theo bản năng dựa sát vào mình, Hướng Trường Không cảm thấy cả người “oanh” một tiếng toàn bộ đều bốc cháy.
Anh muốn tới gần cô, dù biết cô sẽ chán ghét mình, vẫn muốn tới gần.
Từ Luyến hành động như vậy bất quá là nhất thời xúc động, cô lúc ấy rất muốn làm như vậy, thế là cứ làm. Không nghĩ tới cảm giác cũng không tệ, hormone nam tính trên người Hướng Trường Không làm cô mê muội.
Chuyện kế tiếp cũng nằm ngoài dự đoán của Từ Luyến, một trận rung chuyển, lưng của cô dán trên cửa, mà Hướng Trường Không ở phía trước, không chút khe hở hôn chính mình.
Hai người như hai đoàn tàu chạy nhanh, càng lúc càng muốn lệch quỹ đạo.
Nhưng ai cũng không muốn dừng lại.
Cô đắm chìm trong nụ hôn của Hướng Trường Không, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng, cơ bắp căng cứng cùng hô hấp rực lửa của anh. Cùng Hướng Trường Không vì chính mình mà tim đập loạn cào cào.
Khi lấy lại tinh thần, cô đã bị anh đặt trên ghế sô pha. Tóc đã sớm rối tung, áo cũng thuận theo bả vai trượt xuống. Hướng Trường Không bình thường luôn ôn nhu, lúc này cũng mang theo sự xâm lược khiến Từ Luyến không thể chối từ.
Cô vậy mà, không nghĩ cự tuyệt.
Từ Luyến quay đầu, khiến Hướng Trường Không hôn lên cần cổ cùng xương quai xanh của mình, ánh mắt mông lung rơi xuống đuôi túi xách trên sô pha. Cô ôm chặt Hướng Trường Không, vươn đôi chân từng chút từng chút câu tới túi.
Thời điểm sắp thành công, túi xách vẫn rớt xuống, đồ đạc bên trong loảng xoảng đầy mặt đất.
Hướng Trường Không thoáng chống thân thể lên, cúi đầu nhìn qua. Ở trong một đống đồ trang điểm, thấy hộp nhỏ màu đỏ kia.
Anh đem hộp nhặt lên, thở hổn hển hỏi Từ Luyến: “Em đang tìm cái này?”
‘Ừm…” hô hấp của Từ Luyến so với anh còn gấp rút hơn, ngực cũng phập phồng kịch liệt. Hướng Trường Không nhìn cô, tròng mắt đen nháy càng như muốn nhỏ ra mực: “Em nghĩ kỹ?”
“Ừm…”
Hướng Trường Không lại thở hổn hển mấy cái, cúi người hôn khóe miệng cô, ở bên cạnh tai Từ Luyến nói nhỏ: “Anh không muốn em hối hận”
Có hối hận hay không, sau khi sự tình phát sinh mới biết được
Từ Luyến hai tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên môi Hướng Trường Không. Hiện tại bây giờ, cô cảm thấy còn thiếu rất nhiều, cô muốn càng hiểu rõ hơn về anh, còn muốn cảm nhận Hướng Trường Không thở dốc, cùng mồ hôi chảy xuống trên người mình.
Đêm hôm hôm đó, cô không nhớ bọn họ làm bao lâu, chỉ nhớ rõ từ ghế sô pha đến phòng ngủ, lại đến phòng tắm, cuối cùng lại về tới phòng ngủ. Cô lần đầu tiên dựa vào l*иg ngực một người, theo nhịp tim của anh mà ngủ.
Chim hót ngoài cửa sổ cùng ánh nắng chiếu đến phòng ngủ Từ Luyến, lông mày Hướng Trường Không động một chút, chậm rãi mở mắt. Trần nhà xa lạ, giường ngủ xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, Hướng Trường Không sửng sốt một giây, ngay sau đó ký ức tối qua ập đến.
Anh bỗng nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh mình. Từ Luyến không có ở đây.
Tâm trạng anh liền giống như ngồi cáp treo, vừa vui mừng xong lại nhanh chóng chìm xuống dưới. Chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ là anh mộng t*nh? Không có khả năng, cảm giác này quá chân thực, trên người anh còn có vết thương do Từ Luyến để lại.
Việc này càng khiến lòng anh hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Bọn họ tối qua, coi là gì chứ? Từ Luyến…. sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện tối qua rõ ràng là do Từ Luyến nhất thời xúc động, mà anh lại hèn hạ lợi dụng cô.
Một mình anh nằm hồi lâu, mới từ giường ngồi dậy, sau đó… phát hiện trên người mình trống không. Anh tìm thấy quần trên mặt đất, có chút quẫn bách mặc vào, mở cửa phòng ngủ nhỏ giọng gọi một tiếng: “Từ Luyến?”
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai trả lời anh. Nơi này giống như chỉ có một mình Hướng Trường Không.
Anh hơi tròng mắt, đứng tại chỗ một hồi, cầm điện thoại nhìn thời gian.
Anh vậy mà ngủ thẳng tới mười giờ.
Hướng Trường Không: “...”
Anh vẫn luôn là người rất quy tắc, dù vào ngày nghỉ cũng không dậy muộn như vậy.
May mắn hôm nay vẫn trực ca đêm, không đến mức đi làm trễ.
Hướng Trường Không mặc quần áo tử tế, vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính, muốn dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi. Nào biết trên mặt gương có một hàng chữ đỏ
“Em đến cửa hàng, anh cứ tùy ý”
Hàng chữ đỏ giống như đóa hoa hồng nở rộ, khiến mặt Hướng Trường Không xuất hiện hai mảng đỏ ứng, nhịp tim cũng không khống chế được tăng tốc.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, mới dần bình phục hô hấp hỗn loạn.
Màu đỏ này chính là loại Từ Luyến thích nhất, giống như cô bình thường hay dùng. Trên bồn rửa tay còn có một cây son, màu sắc tương tự trên gương, Từ Luyến chắc là dùng cái này viết.
Hướng Trường Không cầm lấy son môi, mở ra nhìn một chút. Loại này thiết kế rất độc đáo, trong ấn tượng của anh, son môi luôn là hình trụ, nhưng chiếc này lại như hình kim cương, bề mặt được làm rất xinh đẹp.
Đỏ đến lóa mắt.
Trên hộp son môi còn có một loại giống như chìa khóa, có lẽ là nhãn hiệu, nhưng Hướng Trường Không không nhận ra. Anh dùng di động chụp lại logo, sau đó lau sạch sẽ chữ viết trên gương.
Rửa mặt đơn giản xong, Hướng Trường Không tìm áo khoác đồng phục trong phòng khách, mặc bên ngoài. Lúc đi qua phòng ăn, anh nhìn thấy bát đũa Từ Luyến để trên bàn.
Đĩa đồ nướng tối qua cô dùng cùng hai cống nước chanh chưa rửa, thêm cốc sữa bò buổi sáng. Hướng Trường Không giúp cô dọn dẹp toàn bộ, loại đem sandwich còn nguyên vẹn cất vào tủ lạnh.
Lúc làm xong, anh mang theo đồ đạc của mình, ra khỏi nhà Từ Luyến.
Xe điện của anh còn dựng bên ngoài tiểu khu, bảo vệ nhìn thấy Hướng Trường Không từ bên trong đi tới có hơi kinh ngạc: “Cậu đi vào từ khi nào?”
Người trực đêm tối qua đã đổi ca, hiện tại bảo vệ đứng gác là người làm ca ngày, đương nhiên không biết Hướng Trường Không vào từ lúc nào. Mặt anh nóng lên, thuận miệng lừa gạt hai câu, lái xe điện rời đi.
Không biết hiện tại Từ Luyến thế nào, tối hôm qua…. anh có làm cô bị thương không?
Lúc đầu anh thấy Từ Luyến mang theo vật đó trong người. Còn tưởng rằng cô có kinh nghiệm, đến lúc chân chính làm, mới phát hiện cô cũng là lần đầu tiên. Anh nhớ kỹ Từ Luyến ghé vào lỗ tai mình kêu đau, cũng nhớ kỹ ngón tay cô hung hăng bám chặt lưng mình….
Không được, không thể nhớ lại nữa.
Hướng Trường Không đem xe điện chạy nhanh một chút, để gió lạnh thổi trên mặt.
Tại một giây cuối cùng trước khi muộn làm, Hướng Trường Không thành công tích thẻ. Lúc rời công ty, đúng dịp gặp Vương ca đang chuẩn bị xuất phát. Vương ca nhìn thấy anh, lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn: “Tiểu Hướng, hôm nay đi làm muộn thế à?”
Thời điểm Hướng Trường Không bị thương hay khó chịu, cũng không có đi làm muộn.
Anh không được tự nhiên “Ừ” một tiếng. Vương ca đến bên cạnh, còn đặc biệt nhìn xung quanh có người không, mới thấp giọng hỏi anh: “Cậu cùng Từ Luyến tiểu thư kia, thế nào?”
Lỗ tai Hướng Trường Không nóng lên, Vương ca nhìn thấy lỗ tai anh càng ngày càng đỏ, cười nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cậu không cần nói, tôi đều biết”
Hướng Trường Không: “...”
“Về sau hai người phải nhớ mời tôi uống rượu mừng mới được! Ha ha ha!”
Hướng Trường Không nhìn Vương ca cười lớn rời đi, ánh mắt thế nhưng dần dần chìm xuống. Rượu mừng? Sẽ có ngày như thế sao?
Anh cùng Từ Luyến, hiện tại xem là quan hệ gì?
Hướng Trường Không biết rõ, đến lúc cô tỉnh táo, rất có thể sẽ hối hận.
Anh muốn rõ tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không thể khống chế chính mình.
Nếu như Từ Luyến vì vậy mà chán ghét mình, cũng là anh gieo gió gặt bão.
Trưa nay Từ Luyến không đặt đồ ăn ngoài, mà trực tiếp đến phố ăn uống trong công viên Tinh Quang tìm tiệm cơm, gói một chút mang về. Công viên Tinh Quang có phố ăn uống đặc sản, cửa hàng đồ ngọt “Đường Tâm Mật Ý” kết hợp với cô cũng ở đây. Nhưng Từ Luyến rất ít khi ăn đồ nơi này, bởi vì chúng đắt hơn so với bên ngoài.
Cho nên khi Trương Quả Nhi nhìn thấy cô trực tiếp mua đồ ở công viên Tinh Quang, hơn nữa còn mời mình một phần, hưng phấn đến khoa tay múa chân: “Oa, oa, bà chủ hôm nay hào phóng như vậy sao!”
Từ Luyến nói: “Đơn đặt hàng đã làm xong, ăn một bữa khao chính mình”
“Đúng vậy!” hai trăm hộp quà Từ Luyến đã làm xong toàn bộ, buổi chiều sẽ có người đến nghiệm thu, không vấn đề gì có thể kết thúc công việc.
Trương Quả Nhi vui vẻ uống một ngụm canh, cảm thán nói: “A, mặc dù những thứ này hơi đắt, nhưng hương vị vẫn là tốt, so với điểm du lịch khác hơn rất nhiều”
“Ừm” Từ Luyến lãnh đạm trả lời, hỏi cô bé “Đúng rồi, hôm qua em cho chị cái 001 kia, chỗ bạn em còn không?”
Trương Quả Nhi “...”
Trương Quả Nhi tốn chín trâu hai hổ sức lực, mới nhịn được không đem canh trực tiếp phun ra ngoài.
Cái này chỉ một ngụm, nhưng là rất nhiều tiền nha.
Cô bé ngoan cường đem canh nuốt xuống, nhìn Từ Luyến nửa ngày không nói chuyện.
Đây là ý gì? Hôm qua không phải chị còn nói không dùng được sao, hôm nay ấy thế mà lại… Trong một hộp có ba cái nha, bà chủ đây là đã dùng hết chưa! Không không không, trọng điểm là, chị dùng cùng ai? !! Thần ca? Vẫn là tiểu ca đưa hàng?
Suy nghĩ của Trương Quả Nhi đều viết trên mặt, cho dù Từ Luyến là người lãnh đạm, nhất thời cũng có chút e lệ.
“Được rồi, coi như chị chưa hỏi” Cô cầm thìa, tự mình ăn cơm.
Trương Quả Nhi còn đang hỗn loạn, cô bé cảm thấy sáng nay mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, hiện tại cũng dần dần rõ ràng! Bà chủ hôm nay đi giày so với bình thường thấp hơn rất nhiều, phấn lót cũng dày hơn, đây có phải là…. ban đêm quá sức. Rất muốn một tấm màn che!
Đúng, còn có hôm nay bà chủ mặc một chiếc áo trắng cổ lụa cao, có phải vì che thứ gì đó trên người!
Mình thật sự là Holmes tái thế mà.
“Khụ khụ” Trương Quả Nhi giả bộ ho khan hai tiếng, nói với Từ Luyến: “Bạn em chỉ đưa một hộp, bất quá trên mạng đều có bán, người bạn khác được mua hộ cũng đang bán, em sẽ đưa weibo cho chị”
Trong phòng nghỉ an tĩnh một lát, sau đó truyền đến âm thanh của Từ Luyến: “Được”
Trương Quả Nhi : “...”
Lời editor: Phúc lợi đêm khuya cho mn ạ. Vì đây là chương dài liền mạch, cộng thêm nội dung thật sự.....mê người. Nên t cố gắng up sớm này.
Giờ chỉ muốn đập tay highfive với mn vì cuối cùng anh chị nhà cũng có tiến triển và chúng ta có thể mang bát ra hứng cẩu lương được rồi!!
P/s: Phần cuối đã có trên FB Mặt trăng nhỏ rồi nha mn. Spoil tí là đoạn sau chúng ta sẽ có một huyền thoại mới cùng Hàng một hộp nha.
T đang định ấp ủ một give away nho nhỏ cho bạn nào qua like page Mặt Trăng Nhỏ. Mn thấy sao ạ