Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Luyến Trường Không

Chương 13: Chờ một lát liền nóng lên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mặt trăng nhỏ

Từ Luyến tìm Hướng Trường Không cũng không phải chuyện to tát gì, anh vì mình mà bị thương, lại không chịu đi bệnh viện, trong nội tâm cô vẫn luôn băn khoăn.

Cô nhớ tới trong nhà có rượu thuốc của họ hàng ở Hong Kong, cha của cô sau khi dùng nói tác dụng rất tốt, liền muốn để Hướng Trường Không dùng thử một chút.

Hướng Trường Không sợ để Từ Luyến chờ quá lâu, đúng hai giờ đã đến cửa hàng của cô. Cửa hàng đang đóng nhưng không khóa, chỉ treo một tấm biển gỗ “closed” Hướng Trường Không đẩy cửa ra, hướng lên tầng hai nói: “Xin chào.”

Tay Từ Luyến đang bị dính sáp ong hơi dừng lại, cô đứng lên, đối với Hướng Trường Không đang ở dưới nói: “Chờ một lát”

Cô rút khăn trên bàn lau tay, cầm điện thoại di động rồi đi xuống tầng 1: “Chúng ta tới phòng nghỉ ngơi ngồi đi”

Hướng Trường Không có chút chần chờ nhẹ gật đầu nói: “Ừm, đi thôi”

Phòng nghỉ của Từ Luyến không lớn, ở cạnh tường có một ghế sô pha ba người ngồi, phía trước là một chiếc bàn dài. Cửa phòng nghỉ làm bằng pha lê, có rèm nhưng Từ luyến rất ít khi thả xuống. Cô đi đến một cái tủ nhỏ, từ bên trong lấy ra bình thuốc: “Đây là rượu thuốc do họ hàng của tôi ở Hong Kong mang về, cha tôi cũng nói hiệu quả rất tốt, cho nên tôi muốn để anh dùng thử một chút.”

Hướng Trường Không thật sự không nghĩ tới cô tìm mình vì chuyện này, lúc giao đồ ăn hôm nay vẫn một mực nghĩ xem có chuyện gì, hiện tại chính là nhẹ nhàng thở ra. Anh vốn muốn nói không cần phiền cô, anh đã mua thuốc cho mình, nhưng nghĩ tới nếu mình từ chối, Từ Luyến sẽ băn khoăn trong lòng, anh vẫn là đồng ý: “Được rồi, cảm ơn cô”

Anh nói xong liền lấy thuốc trong tay Từ Luyến, nào biết Từ Luyến cũng không phải đưa cho anh mà chỉ chỉ ghế sô pha: “Anh ngồi đi, tôi giúp anh bôi thuốc”

Hướng Trường Không “...”

“Cái này cái này, tự tôi bôi là được rồi”

Từ Luyến lại vô cùng kiên trì: “Cái thuốc này sau khi bôi còn cần xoa bóp mới có hiệu quả. Anh yên tâm, tôi đã được mẹ dạy qua, lại còn thí nghiệm trên người cha, cam kết sẽ không đau.”

Hướng Trường Không “...”

Anh cũng không phải là sợ đau, mà là sợ cái khác….

“Trên người anh có chỗ nào bị thương? Bụng?”

Hướng Trường Không vô ý thức đưa tay vòng trên bụng, đè xuống áo của mình: “Chân, chân…”

“Được rồi.” Từ Luyến thả bình rượu xuống, đem ống quần Hướng Trường Không cuốn lên. Đầu gối của anh có một mảng máu ứ đọng rất lớn, nhìn qua còn thấy hơi sưng. Mấy điểm tím đỏ này, đối với Từ Luyến mà nói có thể xem là xúc mục kinh tâm.

(Xúc mục kinh tâm nghĩa là nhìn thấy mà đau lòng)

Cô nhìn thấy vết thương trên đùi anh, liền đứng dậy cầm điện thoại cùng chìa khóa xe, nói với Hướng Trường Không: “Không được, vết thương này của anh vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Hướng Trường Không nói: “Không có chuyện gì, vết thương này nhìn thoáng qua có chút dọa người, thời điểm tôi học đại học ở đội bóng rổ, vết thương so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn.”

“Thế nhưng là….”

“Thật không có việc gì, tối hôm qua tôi đã bôi thuốc, hôm nay cũng không đau nữa.”

Từ Luyến nghiêm túc nhìn vết thương trên đầu gối, giống như đang tự hỏi điều gì, sau một lát, cô lại để điện thoại cùng chìa khóa xuống, nói với Hướng Trường Không: “Được rồi, thử trước rượu thuốc này, nếu như hai ngày nữa vẫn không đỡ, nhất định phải đi bệnh viện”

Từ Luyến thấu tình đạt lý tự quyết định chuyện này, Hướng Trường Không có chút kéo kéo khóe miệng, không nói gì.

Từ Luyến một lần nữa cầm thuốc rượu lên, đổ một chút ở lòng bàn tay. Hương vị rượu thuốc tràn ngập chung quanh, không dễ ngửi lắm, nhưng cũng không quá gay mũi. Nhẹ nhàng để bàn tay lên chỗ bị thương của Hướng Trường Không, Từ Luyến nghe thấy anh trầm thấp hừ một tiếng.

“Làm đau anh sao?”

Hướng Trường Không lắc đầu: “Không có, là có chút lạnh”

Từ Luyến nói: “Chờ một lúc sẽ nóng lên”

Cô vừa giúp Hướng Trường Không xoa bóp, vừa giải thích cho anh một chút. Lực đạo của Từ Luyến rất nhẹ, đè xuống một lát, chỗ xoa rượu thuốc kia liền bắt đầu tỏa nhiệt.

“Hôm qua anh có bị người khác khiếu nại không?” Từ Luyến hỏi một câu.

Hướng Trường Không: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Từ Luyến điều chỉnh tư thế, tăng thêm lực đạo, “Lúc anh tự xoa bóp cũng nên chú ý không dùng lực quá lớn, mỗi ngày xoa 15 phút là được rồi.”

“Ừm…” Hướng Trường Không nghe cô nói chuyện, vô thức nhìn Từ Luyến chăm chú. Tóc của cô bởi vì cúi đầu, thả xuống một chút bên mặt, lại nhìn tới lông mi, từ góc độ của anh càng thêm cong. Hôm nay giống như cô đổi loại son môi khác, đỏ giống như phục cổ, phối hợp với hình dáng môi xinh đẹp, hai bên cánh môi như nước trong veo mềm mại, giống như dụ hoặc người khác ở trên đó cắn một cái….

Nhịp tim Hướng Trường Không từ trước đến nay chưa bao giờ nhanh như vậy, đến hô hấp cũng có chút sâu hơn, Từ Luyến đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt anh.

Ánh mắt của Hướng Trường Không luôn khiến cô cảm thấy như cất giấu rất nhiều chuyện, mà lúc này cặp mặt đen tĩnh mịch lại hiện ra một tầng hơi nước, sáng sáng, xinh đẹp khiến cô kinh ngạc. Trên lòng bàn tay lưu lại rượu thuốc thiêu đốt làn da. Từ Luyến rụt rụt tay. Loại cảm giác khác thường quen thuộc lại bao phủ cô, giống như một trận tai họa ngập đầu.

Trong phòng nghỉ yên tĩnh bị một đôi tình vô hình kéo duỗi, thời gian chớp mắt cũng trở nên dài hơn rất nhiều.

Hướng Trường Không thả ống quần mình xuống, bỗng đứng lên: “Như vậy được rồi, cảm ơn cô.”

Từ Luyến nhìn theo bóng lưng khẩn trương của anh, ngồi tựa xuống ghế. A, còn rượu thuốc anh quên mang theo.

Một mình cô nhìn chằm chằm bình rượu thuốc rồi lại nhìn ra ngoài một hồi, đem nắp bình đóng lại, lấy một số đồ rồi đóng cửa về nhà.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Từ Luyến còn chăm chỉ làm việc hơn so với khi ở cửa hàng, bởi vì đồ trong nhà không đầy đủ, cô làm được nhiều nhất chính là sáp tổ ong, không cẩn thận, liền làm hơn một trăm cái….

Nhìn thấy trong nhà sắp chất thành núi sáp tổ ong, Từ Luyến khẽ thở dài.

Thứ năm, MONSTER chính thức mở cửa trở lại, Ngụy Nhất Thần còn gửi một bó hoa tới. Từ Luyến đem sáp tổ ong làm thừa trưng bày trên tủ, còn để một cây nến đỏ chót bên trên, thắp lửa, chờ nó đốt ra một đầu sáp chải xinh đẹp, liền chụp hơn mười bức hình.

Kỹ thuật chụp ảnh của Từ Luyến là tự học, cô mua mấy cuốn sách chụp ảnh nghiên cứu, sau đó từ từ luyện tập ra kinh nghiệm. Tác phẩm tuyên truyền của cửa hàng đều là từ thủ nghệ của cô, vì mấy bức ảnh xinh đẹp trong tiệm mà thu hút không ít khách hàng.

Trương Quả Nhi ở bên cạnh nhìn, lấy ra quyển sổ nhỏ nghiêm túc ghi chép: “Mỗi khi bà chủ điên cuồng chụp ảnh, chính là trong lòng có tâm sư.”

Từ Luyến chụp ảnh nửa giờ mới dừng lại, sau đó lựa chọn một bức đẹp nhất, phát một tin lên Weibo. Trương Quả Nhi hấp tấp chạy tới, gõ cửa phòng cô: “Bà chủ, đặt thức ăn ngoài nha!”

“Thức ăn ngoài” hai chữ khiến sự quạch quẽ trong mắt Từ Luyến gợn sóng, Trương Quả Nhi nhìn sắc mặt cô. Cô bé đi đến trước mặt Từ Luyến, nhìn cô nói: “Làm sao vậy, hôm nay chị không muốn ăn đồ ăn ngoài sao?”

“Không có, chị đang nghĩ xem ăn gì.”

Trương Quả Nhi cười hì hì nói: “Lần trước chúng ta ăn nhà hàng kia đồ ăn cũng không tệ, hôm nay lại đặt hai món mới thử một chút.”

“Được đấy” Từ Luyến mở phần mềm đặt đồ ăn, tìm được nhà hàng kia, “Khoai tây hầm được không?”

“Chúng ta lại đặt thức ăn chay?”

‘Ừm”

Hai người đặt đồ ăn xong, Từ Luyến suy nghĩ một hồi, vẫn là ghi thêm một dòng lưu ý----- Xin để Hướng Trường Không giao đồ ăn.

Trương Quả Nhi cả người đều kinh ngạc, nàng biết Hướng Trường Không là ai, chính là anh trai giao hàng trắng trắng có ánh mắt thâm thúy!

“Bà chủ, chị làm gì mà muốn chỉ định người đưa đồ ăn?” Hóa ra bây giờ giao thức ăn ngoài, cũng có thể giống như cửa hàng Ngưu Lang chỉ tên sao!

Từ Luyến nói: “Không có gì, lần trước trong cửa hàng xảy ra chuyện khiến anh ấy bị thương, chị chỉ muốn xem vết thương đã tốt lên chưa thôi.”

“À….” Sự tình trong tiệm hai ngày này Trương Quả Nhi đều biết, còn tại vòng bạn bè chân thành cảm ơn người giao hàng tốt. Thế nhưng là, Thần ca cũng vì việc này mà bị thương, lúc sớm tới tặng hoa còn nhìn thấy vết thương trên mặt, sao không thấy bà chủ quan tâm anh ta nha?

Trương Quả Nhi cảm thấy mình không đi làm hôm đó, khẳng định đã bỏ qua một trăm triệu.

Hướng Trường Không vào hệ thống phát đơn, đã nhìn thấy Từ Luyến viết ghi chú. Trải qua việc chỉnh đốn cảm xúc ngày hôm qua, anh cho là mình đã có thể thản nhiên đối mặt với Từ Luyến, nhưng bây giờ chỉ vì một câu đơn giản, liền khiến suy nghĩ của anh có chút loạn.

Tình cảnh trong phòng nghỉ lần lượt hiện ra trước mắt, cảm giác trái tim cấp tốc nhảy lên giống như lúc nào cũng để anh mất khống chế.

Anh đối với Từ Luyến nảy sinh những ý nghĩ kia, thực sự quá bẩn thỉu.

“Tiểu Hướng, chú cũng lấy đồ ăn ở đây à?” Một người đàn ông trung niên vóc dáng hơi mập đi tới, trên người mặc đồng phục giống Hướng Trường Không, mặt mang vẻ vui mừng cười.

Hướng Trường Không nhìn hướng hắn ta, cười nhạt kêu một tiếng: “Vương ca”

“Một phần khoai tây hầm, một phần trứng hấp, một bát canh, hai phần cơm!” Ông chủ mang theo đồ ăn đã đóng gói xong đi ra, đặt trên bàn trước mặt Hướng Trường Không.

Đây là phần cơm của Từ Luyến, Hướng Trường Không mang theo cơm đứng tại chỗ hai giây, nghiêng đầu nói với Vương ca bên cạnh: “Vương ca, phần cơm này anh có thể giao giúp tôi không?”

Vương ca nhìn địa chỉ, công viên Tinh Quang, cũng là tiện đường ở đây.

“ Có thể có thể…..” Ánh mắt Vương ca nhìn bên dưới hóa đơn, “Nhưng ở đây ghi chú viết để cậu giao đồ.”

Chuyện này đúng là có chút kỳ quái, hắn giao đồ ăn hơn một năm, cũng chưa từng gặp qua ghi chú chỉ người giao đồ.

“Người này, cậu biết sao?” Vương ca có mấy phần tò mò hỏi Hướng Trường Không.

“Xem là như thế, làm phiền anh.” Nói với Trường Không xong, cầm theo một phần đồ ăn khác, lái xe điện rời đi.

(Đoạn này t nghĩ là Hướng Trường Không nói với Vương ca xong rồi đi. Nhưng tác giả để như trên nên t giữ nguyên nhé)

Từ Luyến cùng Trương Quả Nhi ở trong cửa hàng chờ đồ ăn, càng gần thời gian giao đồ, Trương Quả Nhi lại càng cảm giác được, cảm xúc của Từ Luyến liên tục biến hóa.

Cô bé cảm thấy sự biến hóa này nhất định có liên quan đến anh trai giao hàng. Cô bé nhìn đồng hồ, nói với Từ Luyến: “Kỳ quái nha, bình thường anh trai giao hàng này luôn đúng giờ, hôm nay sao lại chậm năm phút?”

Từ Luyến nói: “Trên người anh ấy có vết thương.”

“À đúng rồi.” Trương Quả Nhi vừa gật đầu nhẹ, đã nhìn thấy một vòng màu sắc quen thuộc đi tới, “Đến rồi đến rồi!”

Cô bé kích động mở cửa, sau đó có chút ngốc mà nhìn ông chút giao đồ ăn trước mặt.

“Xin chào, xin hỏi Từ Luyến tiểu thư ở đây sao?” Ông chú cười híp mắt hỏi cô bé.

Từ Luyến từ phía sau đi tới, nhận lấy đồ ăn trên tay người giao hàng: “Là tôi, cảm ơn”

“Không cần khách khí, chúc cô dùng cơm ngon miệng.”

“Cái kia…..” Từ Luyến gọi người giao hàng lại, hỏi hắn: “Tôi ghi chú để Hướng Trường Không giao đồ ăn, xin hỏi anh ấy có chuyện gì không?
« Chương TrướcChương Tiếp »