Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Từ Luyến mở tiệm được hai năm đã gặp rất nhiều chuyện. Khách tới mua hàng gây chuyện cũng không phải là không có, cho nên đối mặt với tình huống bây giờ cô vẫn rất bình tĩnh. Mấy người kia sau khi đi vào không nói câu gì liền đuổi hai vị khách nữ ra. Từ Luyến cũng không ngăn cản bọn họ. Những người này rõ ràng là đến tìm mình, cô không muốn liên lụy tới người khác.
Cô nhìn bốn người đàn ông trước mặt hỏi: “Các anh có chuyện gì?”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn cô vài lần, cười cười: “Cô chính là bạn gái của Ngụy Nhất Thần? Cũng rất xinh đẹp đấy.”
Từ Luyến nói: “Tôi không phải bạn gái Ngụy Nhất Thần.”
Người kia rõ ràng không tin cô, cười một tiếng: “Được rồi, cô đừng giả ngu với tôi, tên Ngụy Nhất Thần đang ở đâu”
“Ra nước ngoài rồi”
“Ra nước ngoài? Lông mày hắn dựng lên thành hình chữ bát, “A” một tiếng đùa cợt nói, “Được, hắn phá tiệm của tôi đánh người của tôi sau đó liền vỗ mông chạy ra nước ngoài?” Khó trách bọn họ tìm hai ngày cũng không tìm được tên Ngụy Nhất Thần kia.
Tên cầm đầu dò xét ánh mắt Từ Luyến, cười nói với cô: “Hắn đã ra nước ngoài rồi, vậy món nợ này đành phải tính lên đầu cô.”
Hắn vừa nói xong, tên đàn em sau lưng liền “không cẩn thận” đập vỡ một cây nến trên tủ trưng bày. Cây nến này là dùng cốc pha lê tạo hình, bị quăng xuống đất tuy không vỡ nhưng “loảng xoảng” một tiếng rất to. Hai nữ sinh còn đang ở ngoài tiệm cả kinh mà hét lên.
Từ Luyến nhìn bọn họ một chút, đi đến quầy hàng lấy điện thoại gọi 110
“Xin chào, đây là công viên Tinh Quang…”
Lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị người khác giật tắt, Từ Luyến ngẩng đầu, nhìn tên đàn ông bộ dạng phách lối trước mặt.
“Thế nào, cô còn muốn báo cảnh sát?”
Từ Luyến không nói chuyện, cô để điện thoại xuống, quay người đi lên tầng hai lấy điện thoại của mình. Người kia giống như đoán được ý đồ của cô, cầm chặt tay không cho Từ Luyến đi: “Có sức lực báo cảnh sát, không bằng cô gọi cho Ngụy Nhất Thần kêu hắn cút về đây! Hắn ta một ngày không xuất hiện, chúng tôi sẽ một ngày đến thăm cửa hàng của cô.”
Người đứng xem ngoài cửa hàng ngày càng đông, Hướng Trường Không nhìn thấy liền đem xe điện của mình dừng một bên, đi về phía trước nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Nữ sinh tóc dài ở đằng trước quay đầu lại, sắc mặt không tốt nói với anh: “Trong tiệm có người gây sự.”
Giống như để chứng thực lời cô nàng, trong tiệm truyền đến âm thanh pha lê vỡ tan khiến những người bên ngoài càng khẩn trưởng hơn.
“Các người đã báo cảnh sát chưa?” Hướng Trường Không nói nhanh hơn không ít khiến cô nàng cũng gấp gáp theo, nhanh chóng gật đầu.
“Đây là số điện thoại của bảo vệ công viên, các người lại gọi cho bọn họ đi.” Hướng Trường Không nhét điện thoại vào tay cô nàng, bước nhanh vào bên trong.
Lúc bước vào anh thấy Từ Luyến đang bị một người đàn ông lôi kéo, Hướng Trường Không không chút suy nghĩ, tiến đến nắm chặt tay người kia, dùng sức kéo ra sau đó để Từ Luyến ở sau lưng mình. Hướng Trường Không không có kinh nghiệm đánh nhau như Ngụy Nhất Thần, nhưng cũng vì dáng dấp anh cao lớn, lúc ở đại học bị ép gia nhập đội bóng rổ nên thân thể cũng vẫn rất khỏe mạnh.
Bởi vì quá nóng vội mà anh dùng lực không nhỏ, người đàn ông bị anh kéo ra xoa xoa tay, đau đến mặt mày co rúm: “Tên giao đồ ăn nhanh, chỗ này không có chuyện của mày. Cút xa một chút cho tao, mày còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Giọng của hắn vô cùng lớn, giống như muốn thông qua âm lượng mà kiềm chế người đối diện. Mấy tên đàn em vừa rồi không chú ý đến Hướng Trường Không, lúc này mới vây quanh hắn hỏi không ngừng: “Bình ca, anh sao rồi?”
Ba người bọn họ vây đến như bức tường người trước mặt Hướng Trường Không, nhưng anh vẫn để Từ Luyến ở sau lưng mình, quay đầu lại nói nhỏ với cô: “Cô chạy đến chỗ an toàn đi, cảnh sát sẽ tới ngay bây giờ.”
Đây là lần đầu tiên Từ Luyến cùng Hướng Trường Không tiếp xúc gần như vậy, đến mức khi anh nói chuyện cũng có thể thổi tới trên mặt cô. Cô trước kia không chú ý tới hóa ra Hướng Trường Không lại cao như vậy, rõ ràng khi nói chuyện anh rất ôn nhu, khí chất cũng không bằng Ngụy Nhất Thần nhưng khi anh đứng chắn trước mặt lại khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Đến gây chuyện lần này chính là kẻ bị Ngụy Nhất Thần xử lý trước đó- Chu Binh, Ngụy Nhất Thần đã không coi hắn ra gì thì thôi đi, bây giờ chỉ là tên giao thức ăn mà cũng dám quản chuyện của hắn. Chu Binh tức giận đến mức mặt mày biến dạng: “Đè tên giao thức ăn nhanh lại cho tao!”
Ba đàn em đều là cái dạng Chu Binh nói gì nghe nấy, đã như vậy mấy người bọn họ liền hợp lực lại đi kéo Huớng Trường Không. Anh đem Từ Luyến đẩy ra sau, đỡ lấy cánh tay của người đối diện. Một tên khác lại đưa nắm tay tới chào hỏi lần nữa nhưng cũng bị Hướng Trường Không tránh thoát được.
Chu Binh thấy thân thủ anh linh hoạt như vậy, liền thừa dịp Hướng Trường Không bị đàn em phân tán sự chú ý, tung ra một chiêu đánh lén. Hắn ôm lấy bắp đùi anh, dùng sức kéo về đằng sau. Hướng Trường Không liền ngã trên mặt đất, ba đàn em cũng vội vàng giữ chặt hai tay anh đè xuống đất.
Hướng Trường Không dùng sức vùng vẫy mấy lần, nhưng không thể thoát được sự kiềm chế của ba người. Chu Binh xoa xoa cánh tay đau của mình, đá một cước trên người Hướng Trường Không trút giận: “Cho mày nhiều chuyện này!”
Hướng Trường Không kêu lên một tiếng đau đớn, phần bụng truyền tới cảm giác tê liệt. Chu Binh còn chưa nguôi giận, túm lấy cổ áo của anh, đấm một quyền lên mặt.
Từ Luyến đứng tại cầu thang lên tầng, cô thấy Chu Binh đạp Hướng Trường Không một cái, rồi lại ở trên mặt anh đấm một cái, hình ảnh này cứ như thước phim quay chậm chiếu đi chiếu lại trước mắt Từ Luyến.
Một cảm giác khác lạ không thể khống chế ập tới, cô không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc của mình có hơi không đủ oxy. Tiếng đánh nhau trong tiệm cùng tiếng huyên náo bên ngoài cô đều không nghe được, nhưng khóe miệng Hướng Trường Không xuất hiện tơ máu cùng lông mày cau có khắc sâu trong tâm trí cô.
Giờ phút này cô đặc biệt bình tĩnh, Từ Luyến đi tới vườn hoa mini của mình, ôm lấy chậu cây lớn nhất. Giơ cao lêи đỉиɦ đầu sau đó “Bang----” một tiếng ném xuống đất.
Chậu hoa lập tức vỡ thành năm bảy mảnh cùng bùn đất bên trong tung ra nền nhà.
Tiếng vang qua đi, Từ Luyến thấy âm thanh bên tai dần trở về. Nhưng bây giờ trong cửa hàng rất yên tĩnh, Chu Binh cùng đàn em đều quay đầu nhìn cô.
Từ Luyến cúi người, nhặt mảnh sứ lớn nhất lên, nắm trong tay, đi tới hướng Chu Binh.
Bước chân của cô rất nhanh, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra “Cốp cốp” giống như âm thanh quen thuộc của mấy bộ phim kinh dị khiến người khác dựng cả lông tơ.
Chu Binh vô ý thức lùi ra sau một bước, đẩy một đàn em lên phía trước, cực kỳ phô trương thanh thế mà nói to: “Đánh lại, còn thất thần làm gì? Ngăn cô ta lại cho ông”
Hướng Trường Không thấy đàn em kia vọt tới chỗ Từ Luyến, anh ra sức thoát ra, từ dưới đất bò dậy. Đầu gối anh đã bị thương lúc nãy, nhưng Hướng Trường Không không hề đau đớn, cực nhanh túm lấy tên kia, đánh một quyền vào mặt của hắn.
“Tên đưa đồ ăn, con mẹ mày muốn chết đúng không?” Bởi vì ăn đòn mà đám người kia lại một lần nữa chú ý tới anh. Hơi thở Hướng Trường Không có chút hổn hển, anh giơ cánh tay lau vết máu ở khóe miệng. Anh kỳ thật không biết đánh nhau, đời này Hướng Trường Không mới đánh qua hai lần. Một là khi học trung học, có nam sinh trường khác khi dễ Hướng Noãn, còn lần thứ hai chính là lúc này.
Bầu không khí trong tiệm rất căng thẳng, nhưng lần này Chu Binh còn chưa kịp ra lệnh, đã có một nhóm người tiến vào.
“Các người đang làm gì? Tất cả dừng tay lại cho tôi!” Bảo vệ của công viên Tinh Quang dẫn đầu đi tới, ai cũng cầm gậy cảnh sát trên tay. Chu Binh thấy tình huống không ổn, liền muốn dẫn theo đàn em rời đi nhưng bảo vệ đã vây bọn hắn vào giữa. Từ Luyến thả mảnh vỡ trong tay ra, đỡ lấy Hướng Trường Không: “Anh thế nào rồi?”
Hướng Trường Không câu khóe môi, đối với cô lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Tôi không sao, cô không bị thương chứ?”
Từ Luyến lắc đầu: “Không có”
Tiếng còi cảnh sát bên ngoài truyền tới, cả người Chu Binh đều cuống cuồng, hắn dẫn theo đàn em phá vòng vây của bảo vệ xông ra, vừa chạy liền bị cảnh sát khống chế toàn bộ. Từ Luyến cùng Hướng Trường Không cũng phải đến cục cảnh sát lấy lời khai, còn thuận tiện mang theo video camera giám sát trong cửa hàng.
Bởi vì có camera, tất cả mọi chuyện đều được ghi lại. Đám người Chu Binh không thể biện bạch, từ đầu đến cuối đều nhao nhao nói mình muốn mời luật sư. Từ Luyến cũng không bỏ qua, ngoại trừ yêu cầu bọn hắn bồi thường tổn thất, còn kiên trì muốn đưa Hướng Trường Không đến bệnh viện. Cô nói muốn tố cáo bọn Chu Bình cố ý gây thương tích.
Chu Bình thấy Từ Luyến muốn đi bệnh viện, liền la hét bọn hắn cũng muốn đi. Hướng Trường Không cũng đã đánh bọn hắn.
Hướng Trường Không biết bọn họ đều là mấy kẻ lăn lộn xã hội già đời, coi như bọn họ bị bắt thì vẫn sẽ còn đồng bọn ở bên ngoài. Anh sợ bọn chúng sẽ đi tìm Từ Luyến trả thù, cuối cùng đồng ý hòa giải với cảnh sát. Từ trong cục đi ra, Từ Luyến vẫn còn cau mày: “Sao anh lại muốn cùng bọn họ hòa giải?”
Hướng Trường Không nói: “Cô làm ăn thì vẫn đừng nên quá cứng rắn với họ. Cửa hàng của cô vẫn mở ở đó, nếu bọn hắn thường xuyên tới gây chuyện, việc buôn bán sẽ không thuận lợi.”
Từ Luyến trong lòng biết anh nói đúng, đây đều là mánh khóe hay dùng của Chu Binh, nhưng cô vẫn rất giận. Từ Luyến nhìn vết máu ứ đọng trên khóe miệng Hướng Trường Không, nói với anh: “Tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra vết thương trước đã.”
Hướng Trường Không lắc lắc đầu nói; “Không sao, chỉ là chút bị thương ngoài da, tôi tự mình bôi thuốc là tốt rồi.”
“Không được, phải đi bệnh viện kiểm tra.”
Hướng Trường Không nhìn sắc trời, nói với Từ Luyến: “Hôm nay đơn đặt hàng tôi đều chưa giao xong, hiện tại đã rất chậm, tôi phải gọi điện giải thích cho khách hàng.”
Từ Luyến rốt cục cũng nhớ ra, Hướng Trường Không là đi giao đồ ăn cho mình. Việc này khiến cô càng băn khoăn hơn; “Tổn thất hôm nay của anh cứ tính hết cho tôi đi” Cô nghe nói có rất nhiều người giao đồ ăn không đúng giờ bị khách hàng khiếu nại, toàn bộ tiền thức ăn đó công ty sẽ bắt họ chịu trách nhiệm.
Hướng Trường Không nói: “Không sao, không phải lỗi do cô.”
Đúng, đều tại Ngụy Nhất Thần. Từ Luyến hận không thể đi ra nước ngoài, nện cho tên đầu chó kia một trận.