Chương 2: Hắn sẽ không cho điều đó xảy ra

Chương 02:

Hắn không ngừng nghỉ, Cố An không chịu rời đi, Cố Phàm nói rằng hắn đầu thai là một con chó không sai. Anh vô cùng mệt mỏi, ngủ thϊếp đi dưới sự quấy rối gần gũi bất thường của Cố An, anh không biết hắn sẽ rời đi lúc nào.

Người làm vườn đang quét dọn những bông hồng đã cắt ở góc sân, đang được dì Vương trả công, hương hoa hồng lẫn với mùi cành cây bị xước thoang thoảng. Cố An dùng chân đá vào đống cành cây, sốt ruột trả lời điện thoại reo mấy lần.

"Con đang ở đâu? Tư Nhiên đã về, nó muốn tìm con."

Cố An khịt mũi, "Tư Nhiên không còn hôn ước với anh trai nữa, sao lại gọi anh ấy thân thiết như vậy?" Cố Thành Lâm không hiểu vì sao trong lời nói của hắn có chút chua cay, hơi dừng lại một chút: "Trở về đi." Lời vừa dứt, Cố An cúp điện thoại.

Triệu Tư Nhiên đến với hắn chỉ vì Cố Phàm, hắn biết lý do hắn đưa ra quá nực cười nhưng hắn quá lười nên qua chỉ làm cho có lệ, hắn ghét Triệu Tư Nhiên.

Đã quá giờ ăn trưa, dì Lâm thấy hắn về vội hâm nóng thức ăn nên mời Triệu Tư Nhiên cùng ăn. Cố An không có để ý anh ta ở trước mặt, hắn chỉ quan tâm đến việc uống canh ăn rau, nhưng Triệu Tư Nhiên lại không kìm được, "Tiểu An."

Cố An cau mày, đặt bát đũa xuống, ngẩng đầu không hài lòng nhìn anh ta, "Đừng gọi thân mật như vậy, thật không thoái mái." Triệu Tư Nhiên hơn Cố Phàm năm tuổi, anh ta rất thản nhiên khi mọi thứ xảy ra chuyện, trên mặt anh ta thậm chí không lộ ra vẻ khó chịu nào, chỉ quan tâm đến Cố Phàm: "Tôi, tôi không liên lạc được với điện thoại của Cố Phàm, tôi lo lắng cho em ấy." Sự lo lắng trong mắt anh ta không hề giả.

Không còn nghe thấy tiếng nói của anh ta nữa, Cố An hơi híp mắt, "Làm sao em biết anh ấy ở đâu, anh biết không, có lẽ là rắc rối ngọt ngào, anh à, anh ấy có chút sợ trước hôn nhân nên ra nước ngoài cho khuây khỏa.”

“Nhưng mà…” Triệu Tư Nhiên rất xấu hổ, “Nhưng không đến mức không nghe điện thoại chứ.” Anh ta cúi đầu, tựa hồ đang tự trách mình không kịp thời phát hiện tâm tình thay đổi của omega chưa kết hôn: “ Bọn tôi ba tháng nữa mới kết hôn, có phải tôi quá nóng lòng không?”

Cố An lạnh lùng nhìn anh ta, khẽ di chuyển tay trái, hất đổ chiếc ly đầy mật ong và nước chanh xuống mặt bàn. Bị thu hút bởi tiếng ồn, dì Lâm nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ khắp nơi có chút ngạc nhiên, ngăn Triệu Tư Nhiên đang định đứng dậy dọn dẹp. Hắn còn trẻ nên không giấu được vẻ bất bình, ngày cưới làm gì! Chết tiệt! Hắn thậm chí không muốn nghe tới!

"Dì Lâm, con lên lầu." Đẩy ghế ăn sang một bên, Cố An thản nhiên đứng dậy, thành công chuyển hướng sự chú ý của Triệu Tư Nhiên bằng một cốc nước.

Chiếc giường được sưởi ấm bởi ánh mặt trời, mùi gỗ long não cay nồng khiến Cố An rất vui. Anh trai không quan tâm tới anh ta, coi anh ta như vậy vô nghĩa, Triệu Tư Nhiên cũng vì anh mà gây chuyện, không có ai tốt. Cố An ủ rũ lăn lộn trên giường, không để ý mẹ Cố bước vào.

"Tiểu An." Mẹ Cố nhẹ giọng gọi anh, Cố An nghẹn ngào đáp: "Vâng."

Bà cảm nhận Triệu Tư Nhiên cũng không tệ, hơn nữa, hai người đã đính hôn, việc họ trở thành một gia đình chỉ là vấn đề thời gian, thấy hắn lo lắng, bà không thể coi như không thấy, "Anh trai rốt cuộc đã đi đâu?" Ga trải giường bị lộn xộn , hắn cũng không mất bình tĩnh với mẹ, ngược lại hỏi: “Triệu Tư Nhiên có gì tốt, mẹ hỏi anh ta đi, anh con chỉ nói với con là ra nước ngoài nghỉ ngơi, con không biết anh đã đi đâu." Nói xong chui lại vào trong chăn, kéo chăn lên để che đầu hắn.

Mẹ Cố cười, "Vậy tại sao con không thích cậu ta? Luôn gây chuyện với cậu ta như vậy?" Cố An không trả lời. Công ty ở chi nhánh nước ngoài của Cố thị hiện tại có sự quản lý sai sót, hắn phải tự mình giải quyết, sau hai tháng, khi hắn trở lại, anh trai đã đính hôn với Triệu Tư Nhiên, anh trai không thích hắn sao? Hắn ước gì có thể gϊếŧ anh ta ngay! Không ai có thể tranh giành sự chăm sóc của anh trai với hắn, hắn sẽ không cho điều đó xảy ra.