Chương 13: Ai đánh

Chương 13:

Trong sân hoa hồng nở rực rỡ, tiếng ve sầu không biết từ đâu vang tới, ồn ào khó chịu, hoàn toàn bị nó áp đảo âm thanh từ phòng khách đi lên.

"Nhổ lông cho lợn hay sao, cậu mạnh tay như vậy." Cố An mặc một chiếc quần soóc màu trắng ở nhà, nằm trên ghế sô pha để lưng trần, tức giận quay đầu lại. Hắn nhìn chằm chằm Từ Du, cau mày, cười toe toét.

Dì Vương đang làm canh đậu xanh hoa huệ cho Cố An trong bếp, nghe thấy tiếng liền thò đầu ra, nhìn thấy thân thể xanh đỏ của anh, trong lòng kêu lên một tiếng, có chút đau lòng.

Vốn dĩ toàn thân màu xanh nhạt, nhưng sau khi dùng rượu thuốc xoa lên, xung huyết màu tím hiện rõ, khắp nơi trên lưng, thắt lưng và chân, trông thật khủng khϊếp. Từ Du không tin Cố Thành Lâm đánh hắn, liền xoa xoa vết bầm tím cho hắn, hỏi: “Có thật là Cố tổng đánh cậu không?”

Cố An nghiến răng cau mày, trán lấm tấm mồ hôi mỏng vì đau, " Không phải cha đánh tôi thì còn ai dám đánh tôi?! Có người đánh tôi mà không bị đánh lại thì tôi là đồ ngốc! " Vừa mới nói xong, không biết Từ Du cọ vào chỗ nào, không khỏi nín thở, lộ ra một tia ủy khuất, thanh âm trở nên trầm thấp nghẹn ngào, "Ấn nhẹ chút!"

Từ Du vừa đau long vừa buồn cười nhìn hắn, "Được rồi được rồi! Đừng la nữa, không cần dùng sức thì sao có thể làm tan máu bầm được chứ? Cậu tìm cô gái tới còn không thì lực tôi chỉ có như vậy, chậc chậc!”

“Này, tôi nói có nói gì đâu?” Từ Du ném hộp giấy cho hắn lau mồ hôi, “Tại sao cậu bị đánh vậy?"

Cố An lấy ra vài tờ giấy, lông mày không hoàn toàn giãn ra, hắn ném nó vào thùng rác, quay đầu sang một bên, nghiến răng chịu đau, "Vì omega." Từ Du cao hứng, "Này? Lần đó hả?"

Cố An nghe không rõ giọng điệu đùa giỡn của cậu ta, nhân vật chính Omega là anh trai nên hắn chuyển hướng, ngửa đầu trừng mắt nhìn cậu ta, "Là anh trai của tôi, tôi vì anh trai mà bị đánh."

Hắn cau mày, giọng điệu đắc ý, Từ Du không hiểu một lúc, động tác của cậu ta đều rối loạn, cậu ta dừng lại, có chút lắp bắp nói: “ Thuốc ức chế, anh trai của cậu? Vì anh Cố...?"

Cố An hơi nhếch miệng cười, “Hừ.” Từ Du cúi đầu đẩy hắn, nhất thời không nói chuyện, ngay lúc Cố An cảm thấy mình không thể xì hơi, liền nói: “Xứng đáng, nếu tôi là anh Cố, tôi có thể đánh cậu liệt giường.”

Cố An quay đầu cười với cậu ta, “Cút.” Chống người lên, anh hướng dì Vương kêu lên, "Dì ơi, giúp con dọn thức ăn trong tủ lạnh đi. Dì có thể lấy hộp mousse xoài và hộp sữa đậu nành ra được không?" Cố An nhờ Từ Du mua, hắn bị đánh nên phải ăn một số loại thuốc bổ ngọt và chúng bị chảy trên đường đến đây.

Mùi thơm của trái cây và kem tươi từ từ lan ra, còn có chút mùi béo ngậy, Từ Du dường như còn chưa nói hết, "Sao cậu lại can đảm như vậy?"

Cố An không để ý đến cậu, nhai trong miệng bánh mousse ngọt ngào mềm mại, nhìn chằm túi vải màu xám nhạt trước mặt trên sô pha, "Cậu nói anh trai cùng Triệu Tư Nhiên, họ đang ở nước ngoài thì sẽ làm gì?"

Bình rượu thuốc dùng gần hết, Từ Độ vặn chặt nắp, nhìn vết bầm tím lốm đốm của Cố An, đi tới sô pha, buông lỏng cổ, uể oải nói: "Dạo biển? Cùng nhau đi ngắm cảnh? Cùng nhau ăn cơm? Hay là..." Anh quay đầu lại, đáng thương nhìn Cố An, “ Cậu nghĩ cũng vô dụng ." Cố An ôm một cái gối màu xám, cọ cằm vào gối, nhỏ giọng nói: "Cậu đến cùng hướng về ai, không biết nói chuyện gì cả."

"Cậu không phải Như Lai Phật Tổ, Núi Ngũ Chỉ làm sao có thể cầm chân bọn họ? Họ ở nước ngoài làm gì cậu cũng không thấy!"

Cố An không hài lòng khi nghe những gì cậu ta nói, vì vậy hắn đã ném một cái gối ra xa. Từ Du tiếp tục kiên định, trêu chọc: “ Cô gái thất tình này từ đâu tới ném gối vào người ta vậy.”

Cố An đứng dậy, đứng trước mặt cậu ta, đá mạnh vào người cậu ta, nheo mắt nhìn, "Cô gái nhỏ 192 tuổi, nếu cậu nói phải!" Dì Vương bưng canh đậu xanh hoa huệ được bưng ra mời Cố An uống.

Cố An vừa đi vừa đau, khập khiễng đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, tức giận phản bác lại lời Từ Du, "Tôi nói cho cậu biết, anh trai sẽ không để hắn đυ.ng chạm! Cùng nhau dạo biển ngắm cảnh gì đó, anh tôi sẽ không đi cùng hắn ta đâu!"

Từ Du cố nén cười, nhìn cảnh alpha tức giận và bối rối, cậu ta nghĩ nó thực sự ngớ ngẩn.