Chương 11: Tôi cố ý để cho anh ấy đi.

Chương 11:

Tối hôm đó, Cố An một mình ăn hết cua mua về, trong chiếc đĩa nhỏ đựng giấm cua, Cố An dưới ánh đèn cẩn thận gắp những thịt cua trắng, dì Vương ngồi đối diện, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, " Thưa cậu, cậu..."

Cố An ngẩng đầu, nhìn về hướng cầu thang bên ngoài trong sân, nhẹ giọng nói: "Tôi biết dì muốn nói cái gì, tôi cũng không trách dì." Hắn cười cười, "Tôi cố ý để cho anh ấy đi."

"A ?" Dì Vương mở to hai mắt nhìn. Năm giờ chiều, bà tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn thì không thấy Cố Phàm, người đáng lẽ phải ở trong phòng đã biến mất, bà bối rối sợ hãi trong giây lát, vội vàng gọi điện cho ông chủ của mình. Cố An cũng không nhiều lời, chỉ bảo dì chuẩn bị cơm tối như thường lệ, hắn đến ăn cơm.

Gắp được nửa bát thịt cua trắng như tuyết, dưới ánh đèn sáng bóng hấp dẫn, Cố An múc hai thìa giấm cua đổ vào chỉ với hai ba miếng thì ăn sạch. Điện thoại reo liên tục mà dặn dò: "Dì làm những gì dì nên làm, dì được trả tiền hàng tháng, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc sân vườn và tự nấu ăn."

Cúi đầu thay giày ở cửa ra vào, nơi ánh sáng không chiếu tới, Cố An cụp mi, “Tôi về nhà môt chuyến.” Triệu Tư Nhiên không phải kẻ ngốc, hắn cũng không phải, mùi alpha khác sao.

Khí pheromone vẫn còn trong phòng, hắn ngửi thấy rõ ràng, bây giờ về nhà đối mặt với cơn giận của Cố Thành Lâm thôi.

Sau khi thay giày đứng thẳng dậy, Cố An mặc áo khoác vào, đẩy cửa ra, liền bị cơn mưa ẩm ướt đón lấy, quay đầu nói với dì Vương: "Dì , lấy cho tôi một chiếc ô."

Dì Vương vẫn đang suy nghĩ về những gì hắn nói, khi bà định thần lại, bà đã đi đến góc phòng khách để lấy ô, lấy một chiếc ô màu xanh đậm đưa cho hắn, "Cậu lái xe chậm thôi." Cố An gật đầu, cầm lấy ô bung ra, bước ra ngoài.

Thân xe màu đen bị nước mưa tạt vào, hạt mưa rơi xuống mặt trước tạo thành vô số vòng tròn sương nước mờ ảo, cơn mưa đêm này đến nặng hạt và khẩn trương.

Tại Cố gia, Cố Thành Lâm sắc mặt nghiêm túc, khi ba mươi tuổi ông mới có Cố An, ông không chịu nổi năm tháng, nếp nhăn nơi hốc mắt ngày càng nhiều, ông cầm ly nước do mẹ Cố rót và giữ chặt.

Mẹ Cố nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài sân, đi đến bên cửa sổ, "Sao Tiểu An vẫn chưa về?"

Cố Thừa Lâm cầm cốc nước lên uống một hơi hớp ngụm nước lạnh, hỏi: "Mấy năm nay có phải em luôn biết đúng không?"

Âm thanh bị tiếng mưa làm cho mơ hồ, nhưng mẹ Cố vẫn có thể nghe rõ ràng, bà cũng không quay đầu lại, dùng đầu ngón tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo, một lúc lâu sau mới trả lời: “Em biết... nhưng em cũng không biết."

Cổ họng bà dường như đang nghẹn lại. Đúng vậy, giọng điệu của bà rất căng thẳng, "Khi đó, Tiểu An đã phân hóa lần thứ hai giới tính, vào một đêm, em phát hiện ra rằng hắn đang ngủ trong phòng của Cố Phàm."

"Em đến tìm Tiểu Phàm hỏi một chút, em phát hiện mấy năm nay đều như vậy, có lúc Tiểu An ngủ không được, liền đến ngủ chung với thằng bé."

"Thằng bé..." Mẹ Cố dừng một chút, như không thể nói nên lời: "Thằng bé cái gì cũng không biết, từ nhỏ nó đã quá quen với Tiểu An..."

"Em đã nói với thằng bé, sau này không được để Tiểu An ngủ với nó, thằng bé đã hứa với em, tám chín năm sau, bọn họ vẫn ổn, giống như những anh chị em khác, em..." Mẹ Cố hơi nghẹn ngào, "Em thực sự khiến dì Giang ở cô nhi viện thất vọng, Tiểu Phàm năm đó là đứa con cưng nhất của dì."

"Hắn là alpha, làm sao đã ngửi qua pheromone omega thì làm sao dễ dàng buông tay!" Khi Cố Phàm đến nhà, anh chưa đầy hai tuổi không thể nhớ bất cứ điều gì, nhưng anh lớn lên ở một nơi giống như một trại trẻ mồ côi, ở nơi tất cả loại người nên đối với anh đó ám ảnh rất lớn, mới tới Cố gia không lâu, cùng cha mẹ Cố gặp mặt đều lễ phép nhưng không tình cảm, người hầu trong nhà cũng biết anh là con nuôi Cố giá.

Anh đến không lâu, mẹ Cố mang thai Cố An. Cố Phàm trở nên phụ thuộc vào họ vì sau khi Cố An được sinh ra, mẹ Cố cho tới hôm nay vẫn không hiểu tại sao Cố An hay khóc mà Cố Phàm bắt đầu hòa nhập với gia đình hay là vì có thêm một đứa trẻ hay khóc , sẽ lấy đi sự chú ý ban đầu của họ đối với Cố Phàm, khiến đứa trẻ Cố Phàm cảm thấy lo lắng. Nhưng sau đó họ rất thân với nhau, khi Cố An còn nhỏ, hắn quá ham chơi, khi đó vợ chồng đều bận rộn, vì vậy Cố Phàm luôn đi theo bên hắn đến khi hắn biết đi.