Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Lô Đỉnh Lặng Lẽ Thành Thần

Chương 2: Thi tiên Tôn Thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu Ngọc, mau tiến đến."

Hiện nay hắn là Luyện Khí tầng bốn tu sĩ, đặt ở Nguyên Thành trước kia, cũng là đại cao thủ, sức gọi cũng liền mạnh mẽ hơn mấy phần.

Tiểu Ngọc lúc này nghe Tôn Thần la ó không ngừng, phòng của nàng nằm kế bên phòng của Tôn Thần, đây là tiểu thư an bài cho nàng, để nàng tiện chăm sóc hắn.

Tiểu Ngọc bực bội đẩy cửa vào, nàng đây là đang đọc tiểu thuyết tình ái tới đoạn cao trào, cái này vô dụng nam nhân dám làm phiền nàng, xem nàng thu thập hắn như thế nào.

Nàng nhìn Tôn Thần lúc này bực tức nói ra:

"Tôn Thần, mới đầu giờ chiều kêu cái gì đó?"

Không chút nào nể mặt gọi thẳng tên, cái này để Tôn Thần càng thêm nhíu mày.

Hắn bước tới gần nữ tử, sau đó.

Bốp Bốp Bốp.

Theo bang tiếng bạt tay vang lên, Tiểu Ngọc cả kinh lùi về phía sau mấy bước, nhìn Tôn Thần như là nhìn thấy ma giữa ban ngày.

"Tôn Thần, ngươi làm gì đó?"

Nàng từ nhỏ đi theo tiểu thư, tuy không phải là tu sĩ, nhưng đệ tử trong tông gặp nàng cũng phải gọi là Tiểu Ngọc tỷ.

Nàng nghĩ mình chăm sóc Tôn Thần đã quá ủy khuất, bây giờ còn bị hắn cho ăn bạt tay, cái này ai mà chịu nổi.

Tôn Thần cười lạnh, miệng có chút méo:

"Ngươi một tên nô tỳ dám ăn nói với cô gia của mình như thế? Ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi nghĩ xem nếu ta nói chuyện ngươi ăn nói với ta như thế cùng Như Yên tỷ tỷ, nàng sẽ đánh chết ta hay là ngươi?"

Nghe Tôn Thần nói như thế, Tiểu Ngọc đang muốn phản bác nàng liền ngậm miệng lại.

Việc Tôn Thần sở hữu thể chất vô thượng đỉnh lô ở tông ai ai cũng biết, đến tông chủ còn có chút thèm muốn.

Nếu chuyện này làm lớn, tiểu thư tính khí bình thường hòa ái, không phân biệt trên dưới, nhưng đυ.ng chuyện chính là chân chính ngoan nhân.

Ngu ngốc cô gia này vẫn còn giá trị, nàng nhất định sẽ bị tiểu thư một tay vỗ chết mà mí mắt không nhảy một cái.

Cân nhắc lợi hại, Tiểu Ngọc cố kìm nước mắt, đầu cuối xuống nói:

"Là nô tỳ biết sai, nô tỳ trưa nắng bị váng đầu, mong cô gia tha lỗi."

Nghe Tiểu Ngọc từ giọng nói chanh chua sang mềm mại như kẹo ngọt, Tôn Thần kinh ngạc cô gái này còn trẻ mà biết co được giãn được, quả nhiên mỗi cái xuất thân từ ma tông đều không tầm thường, cho dù chỉ là nô bộc.

Hắn cũng không cần làm khó nô tỳ này, hiện tại thực lực hắn còn yếu, ra oai một chút liền thôi, không cần đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thế.

Hắn biết nữ ma đầu kia nhất định sẽ đứng về phía hắn, nhưng sau đó thì chính là địa ngục đối với hắn.

Trong một ngày từ tên một nam nhân nhu nhược liền trở nên có chính kiến, tu vi tăng mạnh, cái này nhất định tăng lên sự nghi ngờ của người khác.

Hắn có hệ thống, cũng không phải là Long Ngạo Thiên hệ thống, hắn cần thời gian phát triển.

Quá kiêu ngạo chính là mồ chôn của thiên kiêu.

Hắn cũng không muốn làm mất mặt các vị tiên hiền xuyên việt giả.

"Bản thiếu gia có chút đói, ngươi mau chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, gan hùm, mật gấu, sâm nhung, cật tê giác, hào biển nhất định không thể thiếu."

Hắn Trường Xuân Công đại thành, tu vi tăng trưởng, đau eo đau thận cũng theo đó biến mất.

Nhưng biến mất là biến mất, hắn cũng phải bổ sung thêm để đêm nay cùng ma nữ một trận đại chiến, để ả kia biết thế nào là chân chính nam nhân.

Tiểu Ngọc nghe Tôn Thần nói như thế gật đầu rồi rời đi.

Bình thường không cần Tôn Thần căn dặn, thực đơn cũng đều là vật đại bổ, nhưng hắn chỉ là một tên Luyện Khí tầng hai, hấp thụ cũng là có giới hạn.

Nếu không cũng không phải trong vòng một năm liền thăng thiên.

Nhìn Tiểu Ngọc rời đi Tôn Thần như có điều suy nghĩ.

"Ăn nhờ ở đậu chung quy là tốt, nhưng tình trạng thải dương bổ âm kéo dài như thế, ta cũng không thể bào chịu nổi, cần phải tìm thêm công pháp tu luyện."

Sau khi dùng bữa, Tôn Thần cảm thấy một trận thoải mái, hắn ăn như hổ đói, mấy chục món trên bàn sớm đã trống trơn.

Đợi sau khi Tiểu Ngọc dọn dẹp, hắn cũng không có tiếp tục tu luyện.

Trường Xuân Công tu luyện chỉ tới tầng bốn Luyện Khí, đêm nay lại cùng ma nữ song tu, nếu nàng phát hiện ta cảnh giới vượt qua tầng bốn Luyện Khí, như thế liền khó mà giải thích.

Còn về công pháp, chẳng phải đã có phú bà ma nữ kia sao.

Hắn kiếp trước cũng là người hướng ngoại, ăn nói nhất định sẽ linh hoạt hơn nguyên chủ ở thế giới này nhiều lắm.

"Hắc hắc, đêm nay để ma nữ ngươi cảm nhận gậy sắt của lão Tôn ta đây."

Đêm đến, trời tối đen như mực, nhưng Hợp Hoan tông đèn đuốc sáng chưng.

Tôn Thần mặc bộ áo màu gió biển, ngồi gần cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài.

Bên ngoài lúc này có tiếng cửa đây vào, một trận mùi thơm thổi qua mũi của Tôn Thần.

Đến rồi.

Liễu Như Yên bước vào, nàng mặc một cái yếm đỏ, bên ngoài khoác lên lớp lụa mỏng lộ ra bờ vai trắng nõn nà.

Mái tóc màu đỏ dài ngang eo, mày liễu mắt ngọc, khuôn mặt ửng hồng, trán lại có một nốt chu sa hình cánh hoa, khuôn mặt góc cạnh quá hoàn mỹ.

Thân hình càng khó mà nói nên lời, ba vòng cân đối, đặc biệt là bờ mông đung đưa mỗi khi nàng bước đi.

Tôn Thần lúc này trong lòng sớm đã sịt máu mũi, hắn mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng gặp được người thật để hắn biết nguyên lai trên đời có tiên nữ.

Chẳng trách nguyên chủ xa xôi mấy ngàn dặm, cho dù biết nàng là ma đạo đại sư tỷ cũng không có ý định rời đi.

Cái này Liễu Như Yên chính là một cái vưu vật.

Tôn Thần nếu không phải kiếp trước duyệt qua vô số em gái mưa, sợ rằng lúc này cũng không phải bình tĩnh.

"Tướng công, nô gia đã tới."

Giọng nói như có ma lực, Tôn Thần thật khâm phục ma nữ này, nếu như nàng sống ở kiếp trước, cho dù gay thâm niên cũng có thể bị nàng uốn cho thẳng lại.

Tôn Thần lúc này trầm chậm quay qua, ánh mắt nhu hòa, không chút nào tạp niệm.

"Ta cũng rất là nhớ nương tử, không gặp mới nửa ngày như là đã ba thu."

Liễu Như Yên đầu tiên là ngạc nhiên, Tôn Thần mỗi lần gặp nàng đều là giống như hổ đói xổng chuồng, không kiên nhẫn mà vồ lấy nàng.

Bây giờ làm sao lại nhu hòa như thế? Còn có ánh mắt buồn nôn kia là thế nào?

Nếu không phải chung sống hơn một năm, cùng có thể nhìn thấu Tôn Thần, nàng còn nghĩ hắn bị ai đoạt xá.

"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tướng công còn chờ gì nữa?"

Tôn Thần khóe miệng giật giật, hắn không nghĩ ma nữ trực tiếp như thế, hắn còn nghĩ cùng ma nữ thưởng rượu làm thơ.

Nghĩ lại trước kia giống như chưa từng có chuyện này, mà hắn thơ da^ʍ thì biết, thơ tình giống như chưa từng nhớ qua.

Nhưng dù sao cũng là khổ cực suy nghĩ nát óc buổi chiều, hắn liền không cam tâm mà đọc ra một bài thơ mà hắn tâm đắt.

Tình mình đẹp tựa tinh vân

Người nàng nhiều nước chẳng cần bôi trơn

Tựa như Lục Xuất Kỳ Sơn

Chỉ trong đêm đó xuất hơn chục lần.
« Chương TrướcChương Tiếp »