"Điều gì sẽ xảy ra khi các chấm sáng đầy?"
"Chấm sáng màu lục nhiều hơn bởi vì ta trồng quá nhiều cây chăng?"
"Nếu ta triệu hồi thêm vài vong linh hoặc sử dụng năng lượng pháp thuật phụ, có thể tăng thêm những điểm sáng màu xám hay không?"
...
Dọc theo đường đi, Mã Tu vô cùng chuyên tâm nghiên cứu, nhưng khi sắp tới thị trấn, đột nhiên một vi khách không mời mà đến bất ngờ xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
...
"Hì hì!" Tiếng cười của cô gái giống như nhân loại vang lên.
Một ánh sáng trắng nhàn nhạt sáng lên trước mắt Mã Tu.
Hắn đứng vững bước chân.
Một thiếu nữ nhỏ cỡ ngón tay cái cùng đôi cánh trên lưng bay ra từ trong màn ánh sáng trắng nọ, dáng vẻ của cô ấy hệt như một tinh linh.
Cô hào hứng bay xung quanh Mã Tu ba vòng, sau đó, chiếc giỏ hoa phiên bản thu nhỏ trên tay cô ấy chợt run lên.
Một đống trái cây tươi ngon lập tức rơi vào trong lòng Mã Tu.
Tiếp sau đó, ánh sáng màu trắng chợt lóe lên, thiếu nữ nọ đã biến mất vô tung vô ảnh.
...
"Năng lực ‘Đại Tự Nhiên Ban Tặng" của ngươi có hiệu lực trong ——
Ngươi đạt được một vốc quả mơ!
Quả mơ: Một loại quả giòn ngọt vô cùng ngon miệng và giàu chất dinh dưỡng, mang theo lời chúc phúc của các yêu tinh, sau khi ăn xong có thể tăng thêm một ít tinh lực, còn có một chút hiệu quả tinh lọc."
...
"Vận khí hôm nay quả thật không tồi." Đợi cho đến khi thấy rõ hình dáng của thứ đang nằm trong ngực, vẻ mặt khẩn trương của Mã Tu mới tạm thời bình tĩnh trở lại.
Đây chính là yêu tinh cao su.
Các cô ấy là bạn sinh giả [1] của rừng cây cao su.
[1] : chỉ tồn tại sinh trưởng cùng nhau, chia ra làm chủ yếu và thứ yếu.
Từ sau khi quy mô của rừng cây cao su đạt tới năm trăm, nhóm yêu tinh liền xuất hiện. Để biểu đạt lòng biết ơn và ngưỡng mộ với Mã Tu, các cô ấy sẽ thường xuyên tặng đồ cho hắn.
Phần lớn những món hoa quả mà yêu tinh cao su đưa tặng hắn đều có chất lượng bất phàm, chỉ có duy nhất một vấn đề là tính cách của các tiểu yêu tinh này rất nghịch ngợm, gần như những trò đùa dai đã khắc sâu vào trong huyết mạch của các cô ấy rồi.
Nhưng lần trước, lúc bọn họ tới tặng đồ cho Mã Tu, hắn đang ở trong lớp.
Kết quả là ngay trước mặt mười mấy đứa nhỏ, một cô yêu tinh cao su nghịch ngợm đã ném cho hắn mấy bộ đồ lót của con gái!
Tình huống trớ trêu ấy, suýt chút nữa thì khiến Mã Tu có miệng mà không thể giải thích được.
Kiểu gì hắn cũng không thể nói với các sinh viên của mình rằng thứ này là do ‘Đai Tự Nhiên Ban Tặng’ được?
...
Cũng may, đại đa số thời điểm, nhóm yêu tinh vẫn nghiêm túc chấp hành bổn phận của mình.
Cho nên Mã Tu không so đo quá nhiều với các cô ấy.
Trong miệng nhai quả mơ với hương vị ngọt ngào, hắn bước đi nhanh hơn.
Tới một ngã tư, chỉ còn cách sở trị an chừng hai khu phố, hắn đυ.ng phải Bố Lai Đức với vẻ mặt lo lắng không yên.
Gã là một thanh niên có dáng người khôi ngô với chòm râu quai nón.
"Mã Tu, tôi đang muốn gặp anh đây!" Bố Lai Đức gặp được Mã Tu, vẻ mặt lập tức chuyển thành vô cùng vui sướиɠ.
Trong lòng Mã Tu khẽ động: "Đã xảy ra chuyện rồi?"
Bố Lai Đức vội vàng gật đầu: “Một hộ gia đình nông dân ở phía Đông phát hiện một thương nhân bị người ta chặn đường, gϊếŧ chết, thi thể vừa được đưa đến trấn chúng ta. Tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Mã Tu không nói hai lời: "Đi."
Hai người vội vã chạy về phía sở trị an.
...
Bố Lai Đức là đội trưởng canh phòng của sở trị an.
Gã cũng là một trong số ít người thuộc thị trấn Cổn Thạch biết về chức nghiệp của Mã Tu.
Để gom tiền cho nghiệp lớn trông cây, Mã Tu không chỉ nhận lời mời làm giáo viên lịch sử ở trường công lập Tây Phất Nhĩ, hắn còn kiêm chức cố vấn tử thi ở sở trị an ——
Phải biết rằng, "Kêu Gọi Người Chết" là tử linh pháp thuật cơ bản nhất. Nó có thể kêu gọi vong hồn của những người mới chết gần đây tới thẩm vấn và xử án.
Nhờ sự hỗ trợ đắc lực của Mã Tu, tỷ lệ phá án của sở trị an ngày càng tăng vọt.
Thời gian lâu dài, cư dân trên lãnh địa đều biết, nhờ có tài năng phá án như thần của Bố Lai Đức ở sở trị an, nên nơi này rất hiếm khi phát sinh vấn đề.
Có thể thấy rằng, Mã Tu đã đóng góp một phần không nhỏ cho sự an toàn của trấn Cổn Thạch hiện giờ.
...
Một lát sau, trong nhà xác của sở trị an.
Mã Tu đứng trước mặt một con quỷ hồn với vẻ mặt thận trọng và mờ mịt.
"Là ai đã gϊếŧ anh?" Bố Lai Đức rất thuần thục tranh đặt câu hỏi trước.
Quỷ hồn rơi vào trầm tư: "Đó lả một người đàn ông với mái tóc bù xù, thân hình rất cao rất cao..."
Bố Lai Đức cau mày: "Tại sao hắn lại muốn gϊếŧ anh?"
Quỷ hồn lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa. Ngày đó, sau khi tôi nhập hàng ở thành Kích Lưu trở về, bởi vì uống chút rượu mà đi lầm đường, tới lúc tỉnh táo lại, tôi mới phát hiện mình đã đi đến gần bảo Quỷ Bà rồi. Tôi nhìn thấy một đám người vừa nhảy, vừa hát ở đó, hơn nữa, còn có rất nhiều quỷ hồn bay tới bay lui trên đỉnh đầu bọn họ…”
"Những quỷ hồn kia… cảnh tượng ấy thực sự đáng sợ!” Nói xong, toàn thân gã chợt run lên bần bật..