Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tử Linh Pháp Sư Chỉ Muốn Trồng Cây

Chương 47: Khi Đó Cô Tỉnh Táo Ư?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Suỵt! Matthew, anh nhỏ tiếng thôi, là tôi lén lút chạy đến đây đó!" Giọng nói của Sieff hơi có chút run rẩy: "Ách, anh có tiện cho tôi đi vào bên trong một chút hay không?"

Matthew thuận tay mở cửa: "Đương nhiên là có thể, nhưng cô làm như vậy, có phải không được tốt cho lắm hay không?"

Lời hắn muốn nói chính là Sieff vừa mới bị bắt cóc, cho nên ở thời điểm hiện giờ, an nguy của cô ấy đã tác động tới không biết bao nhiêu sợi dây thần kinh của đám người từ cao xuống thấp trong phủ lãnh chúa rồi, vậy mà cô ấy lại bất chấp tất cả để lén lút chạy đến nơi này… Nếu như bị người phát hiện, kiểu gì cũng sẽ có một phen ầm ĩ, gióng trống khua chiêng!

"Yên tâm đi, tôi cũng không phải một thiếu nữ phản nghịch, không hiểu chuyện." Sieff vừa đi vào bên trong, vừa tháo chiếc mũ trùm đầu trên áo choàng xuống, lại nói tiếp: "Tôi nhân lúc nhóm thị nữ đã ngủ say mới lén lút chạy đến nơi này, trong phòng ngủ còn có một bộ thế thân ảo ảnh, yểm trợ cho tội, hơn nữa tôi cũng sẽ không rời đi quá lâu đâu, lần trước làm mọi người lo lắng như vậy, tôi đã hối hận thật lâu rồi."

Matthew gật gật đầu, hắn dẫn thiếu nữ nọ vào cửa, hai người ngồi xuống bộ bàn ghế đặt trong phòng khách.

"Cô muốn uống cà phê không? Hay là sữa?"

Hiện giờ Paige không có mặt, Matthew chỉ có thể tự mình tiếp đón đối phương.

Sieff cười cười: "Sữa đi, uống cà phê vào buổi tối sẽ khiến tôi không ngủ được, trong khi mấy ngày nay, tôi đã ngủ không ngon rồi."

Một lát sau, thiếu nữ nọ bưng lấy ly sữa nóng hôi hổi, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Matthew im lặng ngồi trước mặt cô.

Không khí thoáng có chút khó xử.

"Ôi chao, nóng quá..." Sieff nhấp một ngụm sữa, lại không nhịn được khẽ thè đầu lưỡi. Có vẻ ngụm sữa nóng đã giúp cô ấy lấy lại tinh thần, để bình tĩnh nói: "Tôi cố ý đến đây để cảm ơn anh, Matthew ạ."

Matthew tỏ vẻ thản nhiên như không hiểu chuyện gì, nhìn về phía đối phương.

Sieff buông ly sữa trên tay xuống, có chút buồn cười nói: "Tôi bái phục anh rồi, chẳng lẽ anh thực sự cho rằng tất cả mọi người sẽ tin tưởng câu chuyện quỷ quái mà anh Bloudie biên ra? Ít nhất là tôi biết ân nhân cứu mạng của mình không phải một vị đại nhân vật hư vô mờ mịt nào đó ở thành Bạch Nham, mà chính là anh."



Matthew suy nghĩ một lát, cuối cùng mới hỏi: "Khi đó cô tỉnh táo ư?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sieff lập tức đỏ hồng như thiêu như đốt, cô ấy gật đầu khẳng định: "Từ đầu tới cuối đều tỉnh táo. Chẳng qua tên tà thuật sư kia đã cho tôi ngửi một loại thuốc bột nào đó, khiến cho ý thức của tôi luôn luôn tỉnh táo, nhưng lại không thể khống chế được cơ thể của chính mình."

Nói tới đây, cô khẽ thở một hơi thật dài, trên mặt lộ ra vẻ nghĩ mà sợ nồng đậm: "Nói thật, Matthew, nếu không phải anh, tôi thật sự không biết tiếp sau sẽ phát sinh chuyện gì. Anh đã cứu mạng tôi nhưng tôi lại không biết bản thân nên cảm tạ anh như thế nào."

"Mấy ngày nay bọn họ đều thống nhất nhốt tôi ở trong nhà, trong khi ấy, suốt mấy đêm liền tôi đều không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, trước mắt tôi đều hiện ra gương mặt của tên tà thuật sư kia, chỉ có khi nghĩ đến anh, tâm lý của tôi mới có thể hơi chút an bình trở lại."

Matthew lặng lẽ lắng nghe Sieff nói hết tâm sự trong lòng mình.

Đúng là như vậy, loại tình huống bị bắt cóc này thực dễ dàng trở thành cơn ác mộng vô cùng khó quên đi trong lòng một người, đổi lại là một cô gái tâm lý yếu ớt khác, chỉ sợ đối phương đã sớm suy sụp, khó có thể gượng dậy rồi.

Nhưng rõ ràng là Sieff khác biệt.

Cô ấy chỉ nhỏ giọng nói chuyện trong chốc lát, đã thay đổi thành một nụ thanh xuân dào dạt: "Mà tôi thực sự không ngờ anh lại lợi hại đến thế! Nếu những cô bạn trong trường học mà biết được chuyện này, chỉ sợ lễ hội xuân kế tiếp, số lượng thư tình mà anh nhận được sẽ gia tăng gấp đôi so với năm ngoái!"

Matthew bình tĩnh nói: "Nhưng tôi là một Tử Linh Pháp Sư."

"Tử Linh Pháp Sư thì làm sao chứ?” Sieff có chút kích động nói: "Bella là kẻ ngu ngốc! Rõ ràng cô ấy thích anh như vậy, lại bởi vì nghe được anh vốn là một Tử Linh Pháp Sư, trong lòng lại do dự, không biết nên làm gì. Đâu phải tất cả Tử Linh Pháp Sư đều là kẻ khốn nạn!"

Matthew ngoài ý muốn nhìn cô ấy: "Bella?"

Sieff lập tức dùng nửa bàn tay che miệng lại theo bản năng, sau đó dưới ánh mắt chăm chú nhìn của Matthew, cô ấy đành phải ngượng ngùng nói: "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã giựt giây cô ấy, bảo cô ấy đến thổ lộ với anh —— nhưng chuyện này thì có gì sai chứ? Vốn dĩ cô ấy cũng rất thích anh mà! Tôi nói anh nghe, trong nhà cô ấy có một cuốn nhật ký, bên trong có ít nhất là 90 nội dung liên quan đến anh. Ngay cả chuyện anh đi tất màu gì khi đến trường dạy học mỗi ngày, cô ấy cũng ghi nhớ! Theo những gì tôi cảm nhận được, đây chính là dấu hiệu của tình yêu đó!”

“Và với một người tôn vinh tình yêu chân chính như tôi, đương nhiên là tôi đã lên tiếng khích lệ cô ấy cố gắng hết sức biểu lộ tâm ý của chính mình ngay khi hai người sắp chia tay——Tôi chỉ không dự đoán được cô lại để ý đến cái nhìn của thế tục đến vậy, thực sự làm người ta thất vọng mà!"
« Chương TrướcChương Tiếp »