Một giờ sau, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
"Được rồi người trẻ tuổi, cám ơn cậu đã nguyện ý nghe tôi lải nhải. Hiện giờ chẳng có quá nhiều những người trẻ tuổi có kiên nhẫn như cậu đâu." Liz đốt một ngọn nến, tiếp tục xử lý văn kiện: “Cậu cứ trở về đi, tôi sẽ mau chóng chứng thực lá đơn xin cấp quyền giúp cậu. Chờ sau này, khi ủy ban phản hồi lại ý kiến, tôi sẽ báo trước cho cậu."
Matthew nhẹ gật đầu rồi đứng dậy, hắn thoáng buông lỏng một chút gân cốt, cả người lập tức phát ra những tiếng vang bùm bùm.
"Đúng rồi Matthew, tôi còn nhớ cậu là một Tử Linh Pháp Sư. Cậu có ý kiến gì về những lời đồn đại lan truyền khắp mấy ngày nay không?"
Đột nhiên Liz gọi hắn lại, trong mắt nở rộ sắc thái đặc trưng của một bà tám nhiều chuyện.
Matthew suy tư một lát mới lên tiếng nói: "Bà vừa nói đến vị Tử Linh Pháp Sư mang theo Cốt Long kia sao? Tôi nghe nói suýt chút nữa, hắn đã xúc phạm tới đội ngũ canh phòng rồi."
Liz lắc lắc đầu: "Ây chà, cái mà cậu nghe được là tin cũ không chính xác rồi. Theo tin mới mà tôi được biết, thì có vẻ như Tử Linh Pháp Sư nọ là bạn mà không phải địch. Hắn không chỉ cứu được... Ừm, ách... Tóm lại dường như hắn không phải người xấu đâu."
Dường như bà ấy ý thức được có một vài thứ không thể tùy tiện nói ra bên ngoài nên vội vàng kiềm chế “bản năng” lại.
Matthew nhã nhặn nở nụ cười: "Tử Linh Pháp Sư chỉ là một chức nghiệp, đương nhiên đối phương không nhất định là người xấu."
Liz có chút hứng thú nhìn hắn: "Ví dụ như chính cậu đúng không? Một Tử Linh Pháp Sư thích trồng cây? Nói thật, tôi thực sự cảm thấy cậu đang bị chức nghiệp mạo hiểm giả kéo lùi lại. Nhìn bản thân một cái đi Matthew, cậu đúng là một thanh niên tuấn tú nha! Kể cả khi đặt Bloudie nhà tôi bên cạnh cậu, thì vẻ bề ngoài của cậu cũng chẳng thua kém một chút nào đâu. Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ rất vui vẻ giới thiệu mấy cô con gái xinh đẹp có gia cảnh trong sạch cho cậu..."
...
Matthew lập tức xấu hổ nói: "Tôi, tôi cho rằng bản thân không thể bằng được Bloudie."
Liz nghe vậy, lại càng thêm vui vẻ: "Đừng nói như vậy mà, Matthew. Tôi thấy cậu còn thuận mắt hơn thằng nhóc đáng ghét nhà tôi đó. Cứ như vậy đi, ngày mai cậu qua chỗ tôi nhận văn bản phê duyệt, sau đó mảnh đất của lãnh chúa đại nhân kia, cậu muốn trồng như thế nào thì trồng như thế ấy!"
Matthew kinh ngạc: "Không cần phê duyệt sao?"
Liz vung tay nói: "Ôi chao, đó chỉ là quy trình hành chính mà thôi, lãnh chúa không thực sự hỏi đến mấy chuyện này đâu. Mấy ngày nay, cậu ta còn đang bận rộn chăm sóc cho cô con gái nhà mình đó. Hơn nữa, tôi vẫn có một chút quyền lợi như vậy mà. Chỉ cần cậu đừng có biến mảnh đất kia thành khu mai táng tập thể, còn lại, cậu làm gì cũng được!"
Matthew nghe vậy, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Vì thế, hắn lại thuận theo ý tứ của Liz mà nịnh nọt bà ấy vài câu, chọc cho vị nữ sĩ trung niên này cười ngả cười nghiêng.
Đợi cho đến khuya, Matthew rời khỏi toà thị chính, sau khi tiễn Liz về nhà, hắn không chỉ nhận được văn kiện phê duyệt trước thời hạn, còn xin được một khoản tiền trợ cấp trồng cây.
Khoản tiền này có giá trị chừng 200 tiền vàng, được trích trực tiếp từ bên trong kho vàng của bản thân lãnh chúa Blutfahne.
Chuyện lần này cũng khiến cho Matthew cảm ngộ được rất nhiều, cuối cùng, cả thiên ngôn vạn ngữ đều dung hợp lại thành một câu: "Mẹ của Bloudie thật là tài giỏi!"
...
...
Lại một đêm buông xuống, tại tầng hầm ngầm.
"Paige, cho tôi một tách cà phê!" Matthew hô hai tiếng không được đáp lại, cuối cùng, hắn chỉ có thể tự mình đứng dậy đi pha.
"Giờ này, mà Paige không có mặt ở nhà, chẳng lẽ cô ấy lại rúc vào góc tường nhà nào nghe lỏm chuyện rồi?"
Hương cà phê nồng đậm xông lên nhẹ nhàng xua tan một chút buồn ngủ.
Matthew lẩm bẩm hai câu, nhưng rất nhanh sau đó, lực chú ý của hắn lại một lần nữa quay về với nội dung bên trong cuốn sách pháp thuật trước mặt.
...
"Kiếm Oanh Lôi nhập môn: khiến ngươi nghe được nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu "
...
Nhưng không đợi hắn đọc bao lâu, chiếc chuông đồng được treo trên tay bằng một sợi dây nhỏ lập tức vang lên ong ong.
Đây là tiếng chuông báo hiệu có người đang ở bên ngoài hàng rào.
Đêm khuya còn có khách đến thăm sao?
Matthew khẽ nhíu mày.
Matthew đẩy cửa ngó ra, chỉ thấy ngay thời điểm này, đang có một bóng dáng nhỏ xinh lặng lẽ đứng bên ngoài cửa lớn cạnh hàng rào.
Tối nay không có trăng, bởi vậy Matthew chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương đang khóac một chiếc áo choàng màu đỏ sậm, hơn nữa, còn có chút bất an không ngừng mà quan sát hai bên trái phải.
"Sieff?"
Ngọn lửa pháp sư sáng lên, Matthew nhanh chóng đi qua, rồi rất nhanh, hắn đã trông thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Đúng là thiếu nữ vừa được hắn cứu về từ doanh địa tà thuật sư khoảng mấy ngày hôm trước.
Không biết có phải vì cô ấy đã chạy thật nhanh đến đây hay không, chỉ biết rằng lúc này khuôn mặt Sieff đang đỏ bừng, trong mắt cũng có một mảnh sương mù nhàn nhạt.