Chương 29: Biểu Hiện Nên Có Của Một Tử Linh Pháp Sư Độc Hành!!!

Mập mạp giận điên lên, tới mức mớ thịt trên người cũng run rẩy: "Fern, anh hãy để tôi gϊếŧ hắn! Hắn dám cười nhạo dáng người của tôi! Không một kẻ nào được phép làm như thế!"

Nhưng nhóm tiểu lâu la bên người gã lại vội vàng tản đi thật nhanh.

Ngay sau đó, một gã đàn ông mặc trường bào màu bạc xuất hiện ngay trước mặt Matthew. Thoạt nhìn người này chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, tóc vàng mắt màu xanh ngọc bích, dung mạo ngay ngắn chỉnh tề, ít nhất là khí chất toàn thân rất giống một người thuộc chính phái.

"Nói ra mục đích của anh đi, Tử Linh Pháp Sư, bằng không đừng trách chúng tôi ra tay." Fern đứng từ trên cao nhìn xuống Matthew, bình thản mở miệng nói.

"Anh chính là Fern?" Matthew cũng đang chăm chú quan sát đối phương: "Tôi có gϊếŧ một tên túng hỏa giả, mới phát hiện được thứ này. Ừm tôi có chút hứng thú với nghiệp lớn của anh, cho nên mới tìm đến nơi này."

Hắn trực tiếp ném phong mật thư kia đi qua.

Fern nhìn lướt qua bức mật thư, rồi bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh gϊếŧ bạn bè của tôi, còn dám tìm tới cửa?"

Vì nụ cười này, khiến cho khuôn mặt vốn nghiêng về hướng ngay ngắn, chỉnh tề của gã đột nhiên lại nhuốm một chút yêu dị.

"Nếu anh có thể gọi tên phế vật kia là bạn bè, thì đúng là tôi hoàn toàn mất hết hy vọng rồi." Matthew chẳng chút khách khí nói.

Fern nghe vậy lại bật cười ha ha nói: "Được rồi, hắn từng là bạn của tôi, nhưng hiện tại thì không phải nữa rồi. Ừm… anh gϊếŧ hắn, cho nên anh muốn thay thế hắn trở thành một phần tử trong nghiệp lớn của chúng tôi sao? Chuyện này khá là hợp lý đấy. Hãy tiến lại gần đây đi, bạn của tôi, chỉ cần anh có hứng thú với sự nghiệp to lớn của giáo đoàn Thiên Tai, thì nhất định rằng chúng ta sẽ vô cùng hòa hợp với nhau."

Vậy là dựa vào hình tượng cứng nhắc vốn là điểm đặc trưng của Tử Linh Pháp Sư, lại cộng thêm hành động vô cùng tinh tế của Matthew, cuối cùng hắn đã thành công tiến vào bên trong doanh địa tà thuật sư.



Nhưng hắn cũng không thả lỏng cảnh giác.

Từ đầu đến cuối, hắn đều chú ý để không hề bước đi song song với Fern hoặc tên mập mạp kia, ngược lại, hắn vẫn luôn trà trộn vào khu vực trung tâm bảo vệ của nhóm Khô Lâu Binh.

Cũng bởi Matthew một mực trốn trong vòng bảo vệ của nhóm Khô Lâu Binh và một mực đi theo phía sau bọn họ, khiến cho tên mập Angele kia càng thêm phản cảm với hắn, nhưng với loại chuyện này, Fern lại chẳng nói thêm điều gì ——

Ngược lại, gã còn nói rằng, đây mới là biểu hiện nên có của một Tử Linh Pháp Sư độc hành.

Tà ác, cay nghiệt, giả dối, cẩn thận, vừa nhìn đã biết đối phương không dễ chọc.

...

Cửa vào hang vô cùng chật hẹp, nhưng không gian bên trong doanh địa lại rộng mở ngoài ý muốn.

Matthew phát hiện một vài thứ dụng cụ đào bới và đồ đựng dụng cụ rơi rụng khắp nơi bên trong ——

Và hiển nhiên mấy thứ này không được chế tạo từ bàn tay của nhân loại.

"Nơi này từng là hang ổ của một nhóm Thằn Lằn Quái Dị."



Tựa như thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt Matthew, Fern lập tức nở nụ cười ấm áp mà giải thích cho hắn: "Vốn dĩ tôi cũng muốn mời bọn họ gia nhập vào sự nghiệp của chúng ta, đáng tiếc là Shaman của bọn họ không hề cảm kích. Cuối cùng, tôi chỉ có thể gϊếŧ chết toàn bộ bọn họ mà thôi."

Matthew đè thấp âm điệu: "Không có gì, bọn họ vẫn có cơ hội cống hiến một phần sức lực của chính mình."

Fern nhìn nhìn mấy bộ xương cốt nhỏ bé trong đám Khô Lâu Binh bên cạnh Matthew, trong mắt lộ ra vài phần khen ngợi: "Đúng là như thế, tôi đã sớm muốn tìm một vị Tử Linh Pháp Sư nhập bọn rồi, đáng tiếc Tử Linh Pháp Sư của thành Bạch Nham đều đã bị "Xiềng xích" trói lấy tay chân. Bọn họ quá mức nhã nhặn, tựa như đám sói con trải qua bao nhiêu năm tháng sống giữa bầy cừu vậy, ngay cả khi có người tháo đi xiềng xích cho bọn họ, thì thứ thu được cũng chỉ là một con chó mà thôi."

Trong lời nói của Fern ẩn chứa ý dò xét.

Hiển nhiên tên tà thuật sư quỷ quyệt này cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác với Matthew.

Matthew tỏ vẻ khinh thường trả lời:

"Thứ xiềng xích du͙© vọиɠ của con người ấy không thể áp chế được bước chân của một vị Tử Linh Pháp Sư chân chính đi tìm chân lý đâu. Những gì anh nhìn thấy chỉ là mặt ngoài của thành Bạch Nham thôi."

Fern nở nụ cười ý vị thâm sâu: "Có lẽ là vậy, xem ra các hạ càng hiểu thành Bạch Nham hơn tôi."

Matthew lại giả vờ giả vịt hừ một tiếng. Sau đó, hắn không còn tiếp tục dây dưa trên loại chủ đề này nữa, mà lựa chọn chủ động xuất kích: "Tông chủ của các anh là ai?"

Lời nói vừa rơi xuống, tên mập Angele lập tức quay lại, vẻ mặt đầy giận dữ không sao kiềm chế nổi, trực tiếp quát ầm lên: "Mày đang mạo phạm sự uy nghiêm của Ngô chủ!"

Matthew không chịu nhường nhịn: "A, theo tao được biết, ở tầng ngoài vị diện có rất nhiều kẻ giả danh lừa bịp. Lực lượng của bọn họ nhỏ yếu đến đáng thương nhưng lại một mực giả vờ bản thân vô cùng mạnh mẽ, không gì không làm được —— Anh hiểu ý của tôi hay không? Fern? Anh thực sự không phải tà thuật sư đầu tiên mà tôi biết đâu."