"Sau này cũng từng có người đi đến nơi này thăm dò qua, nhưng tới cuối cùng, những mạo hiểm giả dám can đảm xâm nhập vào cổng lớn của cổ bảo đều không thể ra ngoài được nữa. Có vẻ như bọn họ đã bị mảnh sương mù dày đặc xung quanh cắn nuốt mất rồi."
“Một lần cuối cùng có người tới thăm dò cổ bảo, là một gã Tử Linh Pháp Sư tiếng tăm lừng lẫy thành Bạch Nham. Cũng không biết hắn nhận được tin tức từ nơi nào, lại dám công khai tuyên bố rằng bên trong cổ bảo này có cất giấu ‘Bí Pháp Vĩnh Sinh’, mới cố ý muốn đi vào trong đó. Kết quả là gã Tử Linh Pháp Sư kia cũng không thể trở thành ngoại lệ. Mà trong lúc hắn đang thăm dò cổ bảo, từng phát sinh một hồi chiến đấu kích liệt ở ngay ngoài cửa lớn cùng một đám "Lão Quỷ Bà", yêu vật đến từ tầng dưới của thế giới, cho nên tòa cổ bảo kia cũng được gọi tên là "Bảo Quỷ Bà" ."
...
Trong đầu nhớ lại những nội dung từng nói chuyện phiếm cùng Bloudie, bỗng nhiên trong lòng Matthew lại dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.
Cảm nhận nói cho hắn rằng, ở thời điểm hiện tại, hắn còn chưa đủ tư cách tới thăm dò tòa cổ bảo này.
Cũng may mục tiêu tối nay của hắn cũng không nằm bên trong bảo Quỷ Bà.
Matthew đi vòng qua mảnh sương mù quỷ dị kia, con quạ nghiêng người liệng về hướng Tây.
Chỉ chốc lát sau, tại vị trí lưng chừng phía trước ngọn núi hoang sáng lên ánh lửa thưa thớt.
Đó là một tòa sơn cốc có địa thế hiểm ác, ngoài cửa cốc có người canh gác, nhưng thái độ của đám thủ vệ này có chút tùy tiện.
Matthew giảm độ cao xuống một cách tự nhiên, cũng thuận tiện nhìn lướt qua thanh nhiệm vụ.
...
"Tiến độ nhiệm vụ đã đổi mới: Ngươi phát hiện ra "Doanh địa tà thuật sư" !"
...
Matthew không vội vàng gầm lên rồi bay thẳng vào bên trong, bởi vì mục tiêu của nhiệm vụ này là một gã tà thuật sư. Theo tình huống bình thường, loại chức nghiệp này có khả năng cảm nhận cực cao.
Nghĩa là đột nhiên có một con quạ xuất hiện bên trong sơn cốc rất dễ làm đối phương chú ý, đánh rắn động cỏ là không hay.
Hắn bay ở độ cao thấp, lượn quanh cửa cốc một vòng, rồi khá là khéo léo dừng lại trên cái cây ngay bên ngoài đường lên núi.
"Nơi này từng phát sinh chiến đấu, hơn nữa còn không chỉ một hồi."
Hắn đưa ra phán đoán như vậy bởi vì trên con đường lên núi này, chất đầy xương cốt và thi thể, có những bộ thuộc về con người, cũng có những bộ thuộc về một loại sinh vật có hình thể nhỏ hơn con người một chút.
—— là "Thằn Lằn Quái Dị" !
Matthew nhanh chóng đưa ra phán đoán dựa vào "Học thức" mà bản thân nắm giữ.
"Hoàn cảnh trong rừng núi hoang vắng thật là tiện lợi, hiển nhiên đối với Tử Linh Pháp Sư, những bộ thi thể vô chủ đều là nơi chốn cư ngụ của những người có đức..."
Hắn quyết đoán biến trở về hình người, bắt đầu triệu hồi khô lâu.
Dưới đêm trăng mờ ảo, âm thanh chú ngữ cùng pháp lực của Matthew rót vào đống thi thể hỗn độn bên dưới như khoác lên mình chúng một luồng sắc thái thần bí, khó lường.
Sau đó, từng con khô lâu đứng dậy từ bên trong vũng máu.
Trạng thái của chúng nó rất bình thường ——hồn hỏa trong đầu lâu không ngừng lập lòe lúc sáng lúc tối, xương cốt trên người lại tán loạn khắp nơi, thậm chí còn có vài bộ là thể hỗn hợp giữa Thằn Lằn Quái Dị và nhân loại, thoạt nhìn rất quái dị, khủng bố.
Đây là khô lâu pháo hôi cấp thấp nhất, không thể so sánh với đám tinh nhuệ đang được Matthew giấu trong hầm ngầm kia.
Nhưng dùng để hù dọa người thường thì đủ rồi.
...
Dao động ma pháp của Tử Linh Triệu Hoán Thuật rõ ràng như vậy, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của doanh địa bên kia.
Một tên mập mạp cao hơn hai mét được một đám lâu la vây quanh, lập tức đi tới. Trên người gã mặc một bộ trọng giáp, phía sau có hai đội người phân biệt giơ lên một cây chiến phủ thật lớn và một thanh lưu tinh chùy thay gã.
"Này! Tử Linh Pháp Sư? Mày đang làm cái gì thế?" Mập mạp có chút kiêng kị chăm chú nhìn vào Matthew.
Matthew vẫn đang tự mình làm việc của mình mà triệu hồi khô lâu: "Trên mặt mày không mọc ra đôi mắt sao? Tao đang ban cuộc sống mới cho đám vong hồn này."
Mập mạp cả giận nói: "Bọn chúng là người của tao! Kể cả khi chúng nó đã chết cũng là thi thể của tao!"
Matthew ngạo mạn nói: "Hiện tại thì không phải rồi."
Phanh!
Mập mạp giận dữ đến dậm chân, khiến cho con đường lên núi vốn đã lỏng lẻo, rời rạc lại mơ hồ xuất hiện một chút chấn động.
"Mày muốn là địch với tao hả?" Matthew như cười như không nhìn chăm chú vào đối phương: "Ây cha, một thân đầy mỡ béo của mày có thể luyện được không ít dầu thi thể đó, nhưng tao sẽ không cân nhắc đến chuyện biến mày thành nô bộc của tao đâu, bởi vì khi còn sống vì chống đỡ thân thể của mày mà bộ xương cốt trên người mày sẽ chịu một chút mài mòn vượt quá giới hạn nhất định, mà tao lại không thích hàng thứ phẩm lại còn khiếm khuyết."
"Gϊếŧ hắn!" Mắt thấy mập mạp sẽ ra tay, bỗng nhiên từ bên trong doanh địa chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Đủ rồi!"