Chương 27: Lãnh Chúa Blutfahne!

"Bloudie và An, hai nười đều dẫn theo một đội ngũ từ phía Tây Nam bọc đánh qua, tốc độ phải nhanh, cũng phải chú ý mai phục cẩn thận!"

"Zeller tiên sinh, xin hãy tiếp tục liên lạc với pháp sư cao cấp ở thành Bạch Nham hoặc thành Kích Lưu, nếu có người nào đó nguyện ý ra tay tương trợ, bất kể đối phương nêu ra điều kiện gì, cũng chấp nhận!"

"Đúng như những gì ta từng suy đoán, địch nhân của chúng ta vốn không phải bọn giặc cướp, thổ phỉ bị tiền tài làm mụ mị đầu óc. Bọn họ thực sự là một đám điên rồ, cặn bã và tà giáo đồ! Cũng như những gì ta đã từng nói lúc trước, gia tộc Blutfahne vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp với đám tà ác bại hoại này. Và nhiệm vụ của các vị chính là hãy gϊếŧ chết tất cả đám ác đồ mà bản thân nhìn thấy, từng tên một. Không hơn."

Giọng nói đầy khí phách của lãnh chúa Blutfahne vang lên trong đại sảnh im lặng.

Sau đó, từng mệnh lệnh đầy khắc nghiệt và kiên quyết không ngừng buông xuống.

Mọi người nhận được nhiệm vụ cụ thể đều cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng dần dần, cũng có người lộ ra một chút nghi hoặc.

"Đại nhân, chúng ta hành động cấp tiến như vậy có thể làm kí©h thí©ɧ đến đối phương hay không? Dù sao tiểu thư Sieff cũng đang ở trong tay bọn họ." Một thanh niên mặc pháp bào, khá trẻ tuổi lại tuấn mỹ dị thường lên tiếng nói.

Đối phương cũng nói ra tất cả nghi hoặc trong lòng những người đang có mặt ở đây.

Đúng là gia tộc Blutfahne bọn họ nổi danh với thái độ vô cùng kiên quyết khi phải đối mặt với địch nhân, nhưng vấn đề hiện tại… Đại tiểu thư đang nằm trong tay đám ác đồ đó nha!

Nếu bọn họ cứ làm theo phương pháp vừa rồi của lãnh chúa Blutfahne, chỉ sợ tỷ lệ sống sót của Sieff sẽ thấp đến mức làm kẻ khác giận sôi.

Mọi người đều hướng ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chú vào lãnh chúa Blutfahne.

Đối phương lại cất giọng lạnh lùng nói: "Chính bởi Sieff đang ở trong tay bọn họ, chúng ta mới phải làm như vậy."



Ông ấy không giải thích quá nhiều, chỉ quay sang nói với thanh niên tuấn mỹ kia: "Zeller tiên sinh, ngoại trừ liên lạc với pháp sư cao cấp, tôi cũng mong cậu hãy để tâm một chút tới những manh mối mà chúng ta đã tìm được lúc trước, Sieff không thể tự nhiên bị bắt cóc vô căn cứ như vậy được ——hẳn là cậu đã hiểu được ý của ta rồi."

Zeller nghe vậy, lập tức trịnh trọng gật gật đầu.

"Các vị, xin hãy hành động đi, hãy dùng tốc độ nhanh nhất của mấy người, hãy dùng lực lượng mạnh nhất của mấy người. Ta kính nhờ!” Lãnh chúa Blutfahne vẫy vẫy tay.

Sau đó mọi người lần lượt giải tán khỏi đại sảnh của phủ lãnh chúa.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình lãnh chúa Blutfahne. Ông ấy bước đi thong thả đến bên cạnh một khung cửa sổ.

Không bao lâu sau, một con cú mèo bay vào.

"Nói thực, tôi cũng không quá hiểu đám đàn ông gia tộc Blutfahne mấy người, rõ ràng trong lòng vô cùng lo lắng con gái yêu của mình phải chết, nhưng vẫn một mực đưa ra những quyết sách có khả năng làm nguy hại đến đối phương." Con cú mèo nghi hoặc mở miệng nói.

Lãnh chúa Blutfahne hít sâu một hơi: "Ở trước mặt mọi người, thân phận của ta vĩnh viễn là gia chủ Blutfahne, mà không phải một người nào khác. Mỗi một câu nói của ta đều đại biểu cho gia tộc. Mà gia tộc Blutfahne vĩnh viễn không thể thỏa hiệp với tà ác. Đây chính là châm ngôn của gia tộc chúng ta."

Con cú mèo càng thêm khó hiểu: "Vậy ông gọi tôi tới đây để làm gì?"

Lãnh chúa Blutfahne nói: "Ta biết ông có thể biến thành một con ưng khổng lồ."

Con cú mèo gật đầu: "Phải."



"Vậy hãy mang ta đến bảo Quỷ Bà, xong chuyện này, nhân tình mà ông nợ tôi lúc trước, sẽ xóa bỏ." Lãnh chúa Blutfahne quyết đoán nói.

Con cú mèo tự hỏi một hồi, cuối cùng mới gật đầu nói: "Có thể."

"Nhưng dường như một vị gia chủ của gia tộc Blutfahne thì không nên tự mình dấn thân vào nguy hiểm."

Lãnh chúa Blutfahne nghe vậy, lại trực tiếp nắm chặt thanh kiếm bên hông: "Hiện tại ta là cha của Sieff."

...

Một giờ sau, con quạ bay trong đêm trăng đã hạ xuống một ngọn núi hoang. Thi thoảng từ phương xa sẽ truyền đến từng âm thanh kỳ quái nghe rất giống tiếng rít gào của đám quỷ mị.

Bảo Quỷ Bà đứng lặng lẽ trên điểm cao của ngọn núi hoang trước mặt, với mảnh sương mù bao phủ chung quanh, hàng năm đều không tiêu tán.

Dù tối nay có vầng trăng sáng treo cao, Matthew cũng chỉ có thể mơ hồ trông thấy vài đường nét mơ hồ của tòa cổ bảo nọ.

Hắn chăm chú nhìn mảnh sương mù bao phủ ngọn núi cao trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng không tốt.

Thật giống như ở bên trong mảnh sương mù đó, vẫn luôn ẩn chứa một đôi mắt âm u, một mực gắt gao nhìn chăm chú vào hắn.

...

"Nghe nói trước khi tòa cổ bảo này bị vứt đi, nó từng là nơi ở của một vị anh hùng thuộc vương quốc nhân loại. Chốn này cũng từng phồn vinh tấp nập, đáng tiếc sau khi trải qua một hồi tai họa bất ngờ, thật nhiều người từng sinh sống lại cổ bảo này đã chết đi, những người còn may mắn sống sót lại vội vàng rời khỏi… Tới cuối cùng, cũng không một ai có thể nói rõ ràng, rốt cuộc bên trong đó đã từng xảy ra chuyện gì."