“Hơn nữa, căn cứ theo những gì đội trưởng Bố Lai Đức của sở trị an trình bày, người đề cử tin rằng Mã Tu tiên sinh đã có những cống hiến không thể xoá nhoà cho tình hình an ninh và môi trường ở trấn Cổn Thạch, về lý, anh ấy nên được trao tặng phần thưởng công dân ưu tú của thành phố trong năm nay”.
Mọi người nghe xong, đều không khỏi liếc mắt nhìn ra ngoài bên ngoài cánh cửa sổ thuỷ tinh.
“Có đúng là cái cây này mới trồng được khoảng hai năm trước không? Sao tôi cứ có cảm giác như nó đã ở đây từ rất lâu rồi…” Lý Tra Đức, người ăn mặc như một vị thân sĩ lẩm bẩm nói một câu.
“Có vẻ như, tôi cũng có chút ấn tượng… Mã Tu là một chàng trai cao gầy, có chút anh tuấn, lại hơi ngại ngùng.” Lệ Tư lộ rõ vẻ hồi tưởng: “Quả thực… những gì cậu ấy đã làm đúng là cống hiến lớn lao.”
Có một người đàn ông khác lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng có hoà nhập được với các công dân khác hay không mới là tiêu chuẩn quan trọng nhất để bình chọn.”
Người đàn ông đầu trọc gật đầu: “Theo lẽ thường, điều này là đúng, nhưng có vẻ như chủ nhân của chiếc phong thư đề cử này lại không hay viết thư nặc danh, bởi vì cô ấy đã không cẩn thận viết kèm theo tên của chính mình ở phần cuối bức thư rồi …”
Lý Tra Đức vỗ tay thật mạnh: “Đề cử phạm quy! Trực tiếp từ chối! Được rồi, năm nay trấn Cổn Thạch vẫn không có công dân xuất sắc nào được đề cử, vẫn giống như ba năm qua!”
Những người còn lại hoặc là nhún vai, hoặc là buông tay, đều tỏ vẻ bằng lòng với kết quả này.
Nhưng đúng lúc ấy, người đàn ông đầu trọc lại nói: “Người ký tên là Tây Phù. Huyết Kỳ.” (Sieff Blutfahne)
Huyết Kỳ là dòng họ lãnh chúa của trấn Cổn Thạch.
Tây Phù . Huyết Kỳ là cô con gái duy nhất được sủng ái tận trời của lãnh chúa trấn Cổn Thạch.
Trong căn phòng im lặng chừng hai, ba giây, rồi sau đó, ngay cả Lệ Tư hay soi mói nhất cũng giơ cả hai tay lên:
“Nhảy qua khâu đề cử này đi, tôi ủng hộ Mã Tu trở thành công dân ưu tú của thành phố.”
Những người còn lại cũng tán thành.
Tuy nhiên, người đàn ông đầu trọc vẫn chưa nói xong, gã lại châm rãi lôi ra một tờ giấy cói [1] cũ kỹ từ dưới đáy chồng tài liệu lên:
“Còn một vấn đề cuối cùng, đây là bản đăng ký Mã Tu đã giao cho tòa thị chính từ hai năm trước, bên trong viết rõ ràng nghề nghiệp của anh ấy là một mạo hiểm giả… Tôi tự hỏi liệu anh ấy có sai sót gì trong lúc kê khai ở thời điểm đó hay không, bởi vì theo tôi quan sát, những chuyện anh ấy đã làm ở trấn Cổn Thạch trong suốt mấy năm nay đều không có chút gì liên quan đến nghề nghiệp mạo hiểm giả của anh ấy cả. Thậm chí là hoàn toàn trái ngược với nhau.”
“Nhưng nếu những nội dung trên tờ giấy đăng ký này đều là sự thật. Tôi e rằng anh ấy sẽ bỏ lỡ một dịp tốt để nhận phần thưởng hậu hĩnh dành cho công dân ưu tú của thành phố chúng ta rồi.”
[1] : Giấy cói hay tên gốc là Papyrus là một vật liệu dày giống giấy được sản xuất từ ruột cây papyrus, một loại cói túi mọc trên các cùng đất ẩm đã từng rất phong phú ở Châu thổ sông Nin. Papyrus thường mọc cao tới 2-3 mét.
“Nghề nghiệp gì cơ? Không phải anh ấy chỉ là một pháp sư bình thường thôi sao?”
Mọi người đều tò mò nhìn qua.
Thứ đầu tiên ánh vào mi mắt bọn họ chính là nụ cười xán lạn trên tấm ảnh. Và ngay trong mục nghề nghiệp bên dưới, lại viết bốn chữ “Tử Linh Pháp Sư”.
“ Oa a…” Có người khoa trương lên tiếng.
“Nếu là Tử Linh Pháp Sư, quả thật là không được rồi, tôi còn nhớ người mà lãnh chúa đại nhân căm hận nhất chính là Tử Linh Pháp Sư…” Lý Tra Đức nghiêm túc nói: “Những cũng có thể trong chuyện này đã xảy ra một chút hiểu lầm nào đó. Như vậy đi, sau khi tan tầm, tôi sẽ đến gặp Mã Tu nói chuyện.”
Người đàn ông đầu trọc gật đầu nói: “Vậy nhờ anh, cũng nhân đây, anh làm luôn công tác khảo hạch đi nhé. Nói thật, tôi cũng không tin chuyện này. Nào có một Tử Linh Pháp Sư lại thích trồng cây mỗi ngày như vậy?”
….
….
Buổi tối.
Phía Bắc trấn Cổn Thạch.
Một dáng người cao gầy đang bận rộn trong khu rừng cây cao su mới hình thành.
Với chiếc xẻng trong tay, Mã Tu quen việc dễ làm, bắt đầu xới từng lớp đất xốp mỏng bên trên lấp xuống cái hố đã đào xong bên dưới.
Bên cạnh có mấy cái bao tải nhỏ bị vứt đầy dưới đất, trong số chúng chỉ còn sót lại một cái bao to chứa cây non, những chiếc khác đều đã trống không.
Một giờ sau, hắn trồng cây xuống hố đất.
Ở trên mặt được bao phủ bởi khá nhiều lớp đất có kết cấu khác nhau.
Sau khi trồng xong, Mã Tu lại lấy ra một cái chai đựng thứ chất lỏng màu xanh lá cây và đổ nó lên vùng đất gần cây non kia.
Một mảnh ánh sáng màu xanh nhạt dâng lên.
Có thể trông thấy rõ ràng, cây non nọ đã trưởng thành hơn không ít, thế đứng cũng trở nên vững chắc dẻo dai hơn một chút.