"Hai vị xin dừng bước!" Đệ tử mặc váy lam gấp gáp chạy tới, "Chưởng môn mời hai vị gặp mặt."
Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng liếc nhau.
"Chú ý lời nói và việc làm." Trang Trừng lại dặn dò một lần.
"Biết rồi biết rồi..." Tiết Tử Linh qua loa đáp, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đuổi theo, trong lòng không hiểu "tranh" một tiếng.
"Ngươi là ai?" Không ngoài ý muốn, Tiết Tử Linh hỏi.
Trang Trừng cảm thấy hiếm lạ, nửa tháng qua sớm chiều ở chung, vẫn không thấy Tiết Tử Linh tỏ ra có hứng thú với ai.
Đệ tử váy lam trả lời: "Ta là Tiết Doanh Quân!"
"Ngươi cũng họ Tiết." Tiết Tử Linh cẩn thận nhìn thêm vài lần, không phát hiện gì, lại không nhìn nữa: "Đi thôi, đi gặp Chưởng môn các ngươi."
Tiết Doanh Quân rất hoạt bát mà "ai" một tiếng, cảm thấy cô nương này so với mình không lớn bao nhiêu, có lẽ rất dễ nói chuyện, liền hỏi: "Ta đi nhanh một chút có thể chứ?"
Tiết Tử Linh: "Ta đã biết đường, không cần hướng dẫn."
Tiết Doanh Quân lập tức nói: "Như vậy sao được! Các ngươi là khách, Kim Thiền Phái cũng không phải là môn phái vô lễ, ta phải dẫn đường."
Trang Trừng nói: "Vậy làm phiền Tiết... Doanh Quân cô nương rồi, đi nhanh một chút cũng không sao, đừng để Ngọc chưởng môn chờ lâu."
"Ân!" Tiết Doanh Quân vui vẻ gật đầu, vèo một cái chạy mất.
Tiết Tử Linh và Trang Trừng tại chỗ ngẩn ra, không hẹn mà cùng nghĩ - đây không phải "đi nhanh một chút", mà là "chạy trốn" a?
Trong đại điện, Ngọc Băng Khiết đứng chắp tay. Tiết Doanh Quân đưa người tới cũng không vội đi, đứng ra sau lưng Ngọc Băng Khiết.
"Nghe nói trên đời này không có vật gì mà ngươi không lấy được." Vẫn là giọng điệu nói với con sâu con kiến, nhưng so với vừa rồi một tiếng liền hô đánh hô gϊếŧ chính là, đã xem như ôn hòa hơn nhiều.
Tiết Tử Linh: "Đúng."
Ngọc Băng Khiết: "Ta còn nghe nói, ngươi không gϊếŧ người."
Tiết Tử Linh: "Đúng."
Ngọc Băng Khiết: "Ta có một vật, thất lạc bên ngoài rất nhiều năm, nếu ngươi có thể thay ta đem trở về, ta sẽ đen Ngưng Băng Phục Linh cho ngươi."
Tiết Tử Linh: "Vật gì?"
Ngọc Băng Khiết nói: "Đoàn Xuân Châu."
Trang Trừng khϊếp sợ, vô thức nhìn về phía Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh bình tĩnh hỏi: "Từ đầu đến chân đều muốn sao?"
Ngọc Băng Khiết nhíu mày, trừng nàng: "Đều muốn, có thể bị thương, không thể không trọn vẹn. Ngươi có nhận không?"
Tiết Tử Linh quay đầu đối diện với ánh mắt Trang Trừng: "Ngươi nói."
Trang Trừng vừa rồi nhìn nàng lại bất giác thất thần, đột nhiên bị hỏi, mờ mịt: "A?"
Tiết Tử Linh: "..."
Ngọc Băng Khiết châm chọc nói: "Vạn Nhạc Sơn Trang chính là như vậy dạy bảo Thiếu trang chủ sao? Dạy ngươi vừa nhìn tình Nhân liền quên hết chính sự?"
Trang Trừng đang cúi đầu tiến hành sâu sắc tự kiểm điểm, không nghe rõ câu sau của nàng.
Tiết Tử Linh nhàn nhạt liếc nàng một cái, đối với Trang Trừng giải thích: "Lão thái bà nói, chỉ cần bắt Đoàn Xuân Châu, bà ta liền cho chúng ta Ngưng Băng Phục Linh."
Ngọc Băng Khiết cả giận nói: "Ngươi nói ai là lão thái bà!"
Tiết Tử Linh: "Ai lên tiếng, người đó là."
"Xin hỏi Ngọc chưởng môn sau khi có được Đoàn tiền bối..." Trang Trừng kịp thời ngăn chặn một trận đại chiến. Giống như có chỗ nào không đúng? Nàng thay đổi cách nói. "Xin hỏi sau khi chúng ta đem Đoàn tiền bối về cho ngài, Ngọc chưởng môn sẽ đối với Đoàn tiền bối làm những gì?"
Ngọc Băng Khiết: "Chuyện này không tới phiên ngươi quản."
Trang Trừng kiên trì hỏi rõ ràng: "Nếu như là để sát hại, hoặc bắt nhốt Đoàn tiền bối, xin thứ cho ta không thể đáp ứng."
Ngọc Băng Khiết không kiên nhẫn: "Ta không gϊếŧ nàng."
Trang Trừng kiên nhẫn: "Sẽ nhốt Đoàn tiền bối sao?"
Ngọc Băng Khiết: "Liên quan gì tới ngươi! Ân oán giữa ta và Đoàn Xuân Châu là ân oán cá nhân, giải quyết như thế nào là chuyện của bọn ta! Ngươi bảo vệ một tên trộm cùng một ma nữ, lại còn muốn bảo vệ một yêu phụ nữa sao? Trang Trừng, tốt nhất ngươi nên lượng sức mình, nếu không nhất định có một ngày ngươi sẽ bị những tên bại hoại này hủy đi xương cốt, đừng trách ta không nhắc nhở!"
Tiết Tử Linh nghe đến phiền, nắm tay Trang Trừng liền bỏ đi.
Trang Trừng bị dắt đi hai bước, lập tức nhận ra Tiết Tử Linh đây là có ý "tự lực cánh sinh", liền xoay cổ tay, biến thành mười ngón đan xen. Tiết Tử Linh dưới sự giật mình, không kịp phản ứng mà bị nắm trở về.
"Chúng ta đồng ý. Ngọc chưởng môn, vãn bối cùng Tiết cô nương cáo từ." Trang Trừng nói xong gật đầu.
Đứng đằng sau, Tiết Doanh Quân xem chừng tình hình căng thẳng như vậy, chắc Chưởng môn sẽ không để nàng tiễn khách, vì vậy vui sướиɠ mà hướng các nàng phất phất tay, ngoài miệng không quên làm khẩu hình "tạm biệt" xem như gửi lời chào.
Trang Trừng, Tiết Tử Linh: "..."
Nhìn tên kia cười đến vô tâm vô phế, thật là tức thế nào cũng không giận nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng. Kim Thiền Phải quả nhiên không phải một môn phái vỗ lễ a...
Tiết Tử Linh quay đầu lại, mắt nhìn tấm biển dát vàng của Kim Thiền Phái, cân nhấc lần sau đến có nên tiện tay lấy nó đi.
Trang Trừng hỏi: "Tiết cô nương, cô đang nghĩ gì thế?"
Tiết Tử Linh liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Trang thiếu trang chủ."
Trang Trừng: "Sao?"
Tiết Tử Linh lầm bầm: "Trang thiếu trang chủ, Trang Trang Trang Trang."
Trang Trừng: "Cái gì?"
Tiết Tử Linh quyết định: "Trang Trang."
Trang Trừng suy đoán: "Trang Trang... là đang bảo ta sao?"
Tiết Tử Linh gật đầu: "Đúng."
Trang Trừng thụ sủng nhược kinh, Tiết cô nương vậy mà lại chủ động thân cận mình?
Nói đến Trang Trừng, nàng xuất thân Vạn Nhạc Sơn Trang, tôn quý là khắc vào trong xương, đối với cách nhìn của người bên ngoài nàng vốn không để ý. Nhưng Tiết Tử Linh lại là ngoại lệ. Trang Trừng nghĩ, có lẽ là vì Tiết cô nương hiểu biết nhiều hơn nàng? Hoặc có lẽ là vì võ công của Tiết cô nương cao hơn nàng? Lại hoặc có lẽ là vì Tiết cô nương luôn đối với nàng hờ hững? Nàng cũng không thể nói rõ. Ngọc chưởng môn nói lời cay nghiệt, kẹp thương đeo gậy, nàng đều không cảm thấy gì, vậy mà mỗi lần Tiết cô nương ngại nàng đần, kỳ thật trong lòng nàng luôn có một xíu xiu ủy khuất đấy.
Lúc Trang Trừng còn chưa ghi việc mẫu thân nàng đã nhắm mắt buông tay, phụ thân nghĩa trọng tình sâu, bác bỏ mọi lời đàm tiếu lập nàng lên làm Thiếu trang chủ, cũng bởi vậy đối với nàng yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, so với quan hệ với ba vị sư phụ lại là kính nhiều hơn thân. Từ nhỏ đến lớn nàng được nghe nhiều nhất không phải "Trang Trừng" thì chính là "Trang thiếu trang chủ", bỗng nhiên có một người đặc biệt vì nàng lấy một tên khác, phần cảm giác phức tạp này khó có thể nói thành lời.
Tiết Tử Linh lại không nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ cảm thấy Ngọc Băng Khiết gọi tên của Trang Trừng thật khó nghe, sau này còn có hai tháng ở chung, vẫn luôn không có xưng hô cũng không được, cho nên tùy tiện nghĩ ra một cái.
Được lời như cởi tấm lòng, Trang Trừng hỏi: "Tiết cô nương, vậy ta gọi cô là Tiết Tiết có thể chứ?"
Tiết Tử Linh không thèm để ý cái này: "Gọi tiểu Tiết a, sư phụ gọi ta như vậy."
"Tốt, tiểu Tiết!" Trang Trừng lớn tiếng gọi lên, đón lấy Tiết Tử Linh nghiêng mắt nhìn, sau đó khẽ cười: "Sư phụ cô hẳn là một vị thế ngoại cao nhân, mới có thể dưỡng ra cô và Độc Hoạt cô nương hai người tính cách tiêu sái lại không bị trói buộc như vậy."
"Hắn? Chính là một xú lão đầu lòng dạ hẹp hòi." Tiết Tử Linh cười nói xong, lại thở dài.
"Làm sao vậy?" Trang Trừng quan tâm hỏi.
Tiết Tử Linh lắc đầu: "Ta hỏi ngươi, Độc Hoạt gϊếŧ nhiều người như vậy, ngươi giúp ta cứu nàng, trong lòng thật không để ý chút nào sao?"
Trang Trừng: "Chuyện của Độc Hoạt cô nương ta có nghe thấy, như lời cô nói, nàng gϊếŧ những người đó đều có nguyên do, phần lớn là bởi vì đệ tử giang hồ ức hϊếp dân lành. Độc Hoạt cô nương xử sự vô cùng cực đoan, nhưng nghĩ đến con người bản tính không xấu."
Tiết Tử Linh: "Nói cách khác, ngươi nói nàng gϊếŧ người là sai, nhưng còn có cơ hội cứu vãn?"
Trang Trừng gật đầu: "Chỉ cần chỉ cho nàng con đường đúng đắn."
Tiết Tử Linh hỏi: "Ngươi rất rảnh rỗi có phải không?"
Trang Trừng: "A? Không a,trước khi phụ thân trúng độc, mỗi ngày ta đều có rất nhiều chuyện phải làm. Theo Ba Hồ Lô đại sư luyện kiếm, luyện võ, theo Trần Tương Tử tiên sinh đọc sách, đánh đàn, theo Yểm phu nhân chăm hoa, cắt cỏ, còn có đi theo phụ thân học tập xử lý sự vụ trong sơn trang."
Tiết Tử Linh: "Vậy là vẫn rảnh rỗi rồi, bằng không cũng sẽ không muốn khuyên người khác gia nhập chính đạo. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, đường của ngươi đi không nhất định phù hợp với người khác. Độc Hoạt gϊếŧ bảy mươi người, ngươi cảm thấy nàng không phải ma nữ, đợi nàng gϊếŧ bảy trăm người, ngươi còn có thể nghĩ như vậy sao? Nàng có bệnh, ngươi trị không hết đấy."
Trang Trừng không đồng ý nói: "Là cô nói, nói chuyện không nên quá tuyệt tình. Đối với Độc Hoạt cô nương cô có cảm tình, không muốn sửa chữa nàng, nhưng ta nguyện ý."
Tiết Tử Linh: "Nàng và ngươi không thân không thích, ngươi không cần phải vì nàng hao tâm tổn sức."
Trang Trừng: "Nhân sinh trên đời, tất cả đều có ý nguyện. Ta sống ở Vạn Nhạc Sơn Trang, khắc sâu Vạn Nhạc xương, Vạn Nhạc Sơn Trang ta, không cầu tạo phúc cho người trong thiên hạ, chỉ cầu - cứu người ta có khả năng cứu, giúp người ta có khả năng giúp, sức ta mặc dù ít ỏi, tích tiểu sẽ được nhiều."
Tiết Tử Linh dường như thấy được vòng hào quang chính nghĩa đang phát sáng sau lưng nàng, đỡ trán bình luận: "Ngươi chính là rảnh rỗi."
Trang Trừng không thèm tranh luận với nàng, thay đổi đề tài: "Bây giờ chúng ta đi theo hướng này, là phải tìm Đoàn tiền bối sao?"
Tiết Tử Linh hỏi: "Ngươi biết nàng ở đâu không?"
Trang Trừng đáp: "Không biết."
Tiết Tử Linh: "Ta cũng không biết."
Trang Trừng: ".... Chúng ta đây là đi nơi nào?"
Tiết Tử Linh: "Đi tiểu lâu."
Trang Trừng: "Mua tin tức?!"
Tiết Tử Linh: "Như thế nào, ngươi là khinh thường mua, hay là mua không nổi? Lại nói, muốn mua hành tung của Đoàn Xuân Châu, toàn bộ ngân phiếu ngươi đem theo chỉ đủ giao một nửa. Tiền của ta, ngươi chịu dùng sao?"
Trang Trừng: "Của cô..."
Tiết Tử Linh: "Đều là lấy từ chỗ bọn phú thương."
Trang Trừng chớp chớp cặp mắt thanh tịnh của nàng, vẻ mặt bất lực lại mê mang.
Tiết Tử Linh cảm thấy vẻ mặt này của nàng rất thú vị, thưởng thức hồi lâu mới nói: "Quên nói, ta và tiểu lâu chủ là bằng hữu, không cần giao tiền."
Trang Trừng: "..." Nàng đã sớm quen với loại cảm giác thất bại này rồi.
Tiết Tử Linh vui vẻ: "Chuyện của Đoàn Xuân Châu, ngươi định xử lý thế nào?"
Trang Trừng lập tức nghiêm túc: "Ta nghĩ thế này, vốn dĩ chúng ta muốn mượn Xích Diễm Độc Nhện từ chỗ Đoàn tiền bối..."
Tiết Tử Linh sửa đúng: "Là cho, không phải mượn."
Trang Trừng biết nghe lời: "Vốn dĩ chúng ta muốn xin Đoàn tiền bối cho chúng ta Xích Diễm Độc Nhện, mà chuyện này không thể dùng phương pháp bình thường đạt được. Cho nên trước khi định ra kế hoạch, phải nhanh hơn một bước, đưa Đoàn tiền bối đến Kim Thiền Phái. Nhưng Ngọc chưởng môn lại không chịu nói rõ mục đích của mình, đến lúc đó ta liền ở lại Kim Thiền vài ngày. Kim Thiền cũng không thể đuổi khách. Đợi đến khi xác định Đoàn tiền bối an toàn, ta sẽ đến hội hợp với cô."
Tiết Tử Linh vui vẻ nói: "Bây giờ ta lại phát hiện, ngươi nói chuyện cũng rất thú vị. Ngươi nghe, chúng ta muốn cướp Xích Diễm Độc Nhện từ tay Đoàn Xuân Châu, phải đánh bại bà ta. Bây giờ còn muốn bắt bà ta đưa đến Kim Thiền, nhưng ngươi lại sợ bà ta bị gϊếŧ bị nhốt, ỷ vào thân phận mà mặt dày mày dạn ở lại Kim Thiền, sau đó lại đuổi theo ta, vẹn cả đôi đường. Có phải cùng một ý không? Ngươi chỉ biết ra vẻ đường hoàng."
Trang Trừng đỏ mặt.
Tiết Tử Linh nói: "Ngươi không cần phí tâm như vậy, ân oán giữa Ngọc Băng Khiết và Đoàn Xuân Châu cũng không phải chuyện to tát gì."
Trang Trừng: "Cô biết nội tình?"
Tiết Tử Linh: "Ngươi đoán."
Trang Trừng: "Ân... ta đoán được rồi."
Tiết Tử Linh hỏi: "Ngươi đoán được gì?"
Trang Trừng nháy mắt: "Cô đoán!"
Tiết Tử Linh kinh sợ: "Ai nha, biến thông minh nha."
Trang Trừng cong khóe môi cười, Tiết Tử Linh nhìn nàng, cũng không khỏi nở nụ cười.