"Phía trước chính là Thuận Hòa thôn." Xa phu nói: "Đoạn đường trước cửa thôn rất gồ ghề, ngồi xe ngựa sẽ khó chịu, bằng không thì các vị tiểu thư đi bộ vài bước?"
Tiểu Miêu mở cửa xe ra, kích động hô to: "Cái này chính là thôn của ta! Ta rốt cuộc về đến nhà á! Chúng ta đi mau!"
Nàng cười đến không nhìn thấy mắt, giơ tay liền nắm lấy Tiết Tử Linh, nhưng mà không bắt được.
Tiết Tử Linh rút tay lại, nói: "Vài bước đường mà thôi, đến cửa nhà còn muốn chúng ta đưa đón sao?"
Tiểu Miêu ngẩn cả người, nhíu lại lông mày nói: "Các ngươi không tới nhà của ta chơi sao?"
Trang Trừng liếc qua Tiết Tử Linh, mỉm cười nói: "Không được, muội đã đến nhà, bọn tỷ phải đi."
Tiểu Miêu nhất thời sa sút, khóe miệng rủ xuống, mặt thịt núc ních nhăn lại, nhìn chằm chằm vào Tiết Tử Linh không tha. Một lát sau, Tiết Tử Linh thở dài, sờ lêи đỉиɦ đầu nàng, gỡ bím tóc ra, đứng dậy ra xe ngựa, cũng không có như Tiểu Miêu mong muốn, mà là đem nàng ôm xuống đất, nói: "Nhanh về nhà đi."
Tiểu Miêu minh bạch lần này là thật sự biệt ly, lập tức khổ đến yết hầu cũng thấy đau, muốn nói câu cảm ơn nhưng nghẹn một hồi vẫn không nói ra được. Bình tĩnh lại, Tiểu Miêu nói: "Trên thị trấn rất nhiều nơi chơi vui, các ngươi ở lại một ngày a."
"Tốt." Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng đồng thời đáp ứng nói.
Tiểu Miêu nhìn các nàng không tha, quay người lấy tay lau nước mắt, vừa đi về phía cửa thôn vừa quay đầu nhìn lại các nàng.
Cách cây hòe cỗ trước cửa thôn càng gần, Tiểu Miêu dần dần tăng nhanh cước bộ, cuối cùng biến thành chạy nhanh. Đường gồ ghề, nàng chạy rất bất ổn, may mắn không có ngã sấp xuống. Hai người trên xe ngựa nhìn xem nàng chạy đến chỗ cây hòe, mới chậm rãi đi ra.
Tiểu Miêu đột nhiên dừng bước, quay người lại trông về phía xa, nhìn thấy xe ngựa đi rồi, nước mắt giàn giụa tuôn ra. Nàng chật vật dùng tay lau loạn, cúi đầu đi vào thôn.
"Hắc, ngươi là ai?" Một tên nam hài đầy người bùn đất, trong tay cầm một bình hồ lô nhỏ, tò mỏ hỏi nàng.
Tiểu Miêu nháy mắt vài cái, đem hai hàng lông mi ẩm ướt núc ních tách ra, cũng nhìn xem tiểu nam hài, chần chờ kêu lên: "Tiểu Hổ?"
Tiểu nam hài giật mình, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là Tiểu Hổ?"
Tâm tình Tiểu Miêu lập tức khá hơn, hô: "Tiểu Hổ! Ta là Tiểu Miêu nha!"
"Ai?" Tiểu Hổ hỏi lại một câu, lập tức nhớ ra rồi: "Tiểu Miêu! Ngươi đã về rồi!"
"Ân!" Tiểu Miêu dùng sức gật đầu: "Ngươi có thể mang ta về nhà của ta không? Ta không nhớ rõ nó ở đâu rồi!"
Tiểu Hổ đem nước trong bình hồ lồ tùy tiện giội lên tay mình, nắm tay Tiểu Miêu: "Đi!"
Hai tiểu hài tử tay cầm tay chạy đi, Tiểu Hổ há mồm đón gió nói: "Đúng rồi, mẹ ngươi lại sinh ra một tên tiểu tử."
Tiểu Miêu chạy vài bước mới phản ứng tới: "... Đệ đệ?"
"A, đúng, đệ đệ của ngươi. Đã đến!" Tiểu Hổ cầm hồ lô chỉ về phía trước.
Tiểu Miêu nhìn xem căn nhà kia, có chút quen thuộc, nhưng không phải rất thân quen. Nàng bị Tiểu Hổ kéo chạy vào viện, Tiểu Hổ hô: "Thím, Tiểu Miêu đã về rồi!"
Trong nhà, một vị phụ nhân bước nhanh ra, lúc nhìn thấy Tiểu Miêu thoáng ngừng một chút, tựa hồ là đang phân biệt, lập tức hốc mắt đỏ lên, liền nhào về phía trước ngồi xổm xuống ôm lấy nàng, vui đến phát khóc.
"Mẹ!" Tiểu Miêu khóc hô một tiếng, nước mắt lăn dài trên mặt.
Tiểu Hổ tự giác đến vạc nước múc một bầu nước, đứng ở một bên chờ.
"Tiểu Miêu a..." Phụ nhân vừa khóc vừa hô, buông Tiểu Miêu ra, giơ tay lên muốn vuốt tóc cho con giá, phát hiện đầu nàng được búi thành búi chỉnh tề lại xinh đẹp, liền thả tay xuống hỏi: "Sao con..."
"Oa a!" Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc, phụ nhân sốt ruột lại chạy vào trong nhà, thân ảnh chui vào phòng cũng không quay đầu lại.
Tiếng nức nỡ của Tiểu Miêu thoáng một phát kẹt trong cổ họng.
Tiểu Hồ ôm bình hồ lô đựng đầy nước qua, mời nói: "Ra cổng thôn chơi bùn với ta đi?"
Tiểu Miêu ngốc ngốc đứng dậy, nghe được thanh âm dỗ ngủ nhu hòa trong phòng, đầu ốc trống trơn. Nàng gục đầu xuống ừ một tiếng, một mình theo sát Tiểu Hổ rời đi.
Cây hòe cỗ thật sự bị Tiểu Hổ móc rớt vài lớp vỏ cây, nhưng hiện giờ hắn không dám móc nữa, sẽ bị người lớn cấm chơi bùn.
So với móc vỏ cây, vẫn là chơi bùn quan trọng hơn.
Cũng đừng xem thường bùn! Mặc dù chỉ là đem đất và nước trộn vào nhau, đã có rất nhiều cách chơi đấy!
Tiểu Miêu ngồi xổm xuống cạnh cây hòe, hai tay chống cằm, cả buổi trưa đếm số tượng đất đủ hình đủ dạng do Tiểu Hổ nặn ra. Nếu không phải mẹ Tiểu Hổ đến gọi hắn về ăn cơm, Tiểu Miêu cảm thấy hắn còn có thể nặn nhiều mấy loại.
"Ngươi nhớ được chỗ nhà mình chưa?"
Tiểu Miêu gật gật đầu.
"Ta đây về nhà ăn cơm, ngày mai chúng ta lại chơi bùn tiếp!" Tiểu Hổ thật cao hứng đã có thêm một đồng bọn tốt chơi bùn.
Ánh nắng chiều rải trên mặt đất, bị Tiểu Miêu từng bước một mà giẫm lên.
"Con về rồi..." Tiểu Miêu nói ra nửa câu đầu, phải dùng hết sức lực. Nàng đẩy cửa nhà, sau đó trong nháy mắt bị bay lên trời!
Tiểu Miêu lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy vai người đàn ông, kinh hỉ gọi: "Phụ thân!"
Người đàn ông phải lung lay vài cái mới có thể đứng vững, cố hết sức mà ôm lấy Tiểu Miêu, thở dốc một hơi, lúc này mới quay đầu xem xét con gái hắn. Lờ mờ có thể thấy được, đứa bé này chính là đứa con gái Tiểu Miêu gầy yếu trước kia. Thế nhưng là...
Nhìn đứa bé mập mạp, trắng nõn này, thấy thế nào cũng giống một tiểu thư nhà giàu a!
"Vào nhà lại nói." Người đàn ông nắm chặt bàn tay núc ních của Tiểu Miêu, tâm tình phức tạp mà đi vào nhà.
Phụ nhân vừa bận việc xong, đang bày bát và đồ ăn lên bàn, trông thấy hai cha con nàng tiến vào, cười cười nói: "Đói bụng không, tới ăn cơm."
Người đàn ông ngồi xuống, hỏi: "Tiểu Miêu, mấy năm qua con ở đâu? Tại sao trở về được?"
Tiểu Miêu bưng lấy cái bất, nhấp một hớp nước cơm, trả lời: "Ở trong nhà một tên đồ tể phía nam, con bị bán cho nhà hắn là con dâu nuôi từ bé, sau đó con trốn ra được, gặp được hai tỷ tỷ tốt bụng đưa con về."
Phụ nhân hỏi: "Vậy bộ y phục này, còn có vòng tay bằng bạc, là ai đưa cho con?"
"Hai tỷ tỷ tốt bụng cho."
Người đàn ông: "Con nói có hai tỷ tỷ tốt bụng, vậy người đâu?"
"Đi rồi." Tiểu Miêu giống như thở dài nói, buông bát đũa. Nàng đã tính toán phân lượng ăn, nếu ăn nhiều một chút, cha mẹ sẽ không đủ ăn.
"Cũng không hảo hảo cảm ơn người ta..." Phụ nhân nói như vậy, trong lòng cũng biết những kẻ có tiền kia là khinh thường hạ lễ của người nghèo như bọn họ. Thấy Tiểu Miêu buông đũa, liền nói: "Trời cũng sắp tối rồi, con vừa trở về, đi ngủ sớm một chút đi, cũng là căn phòng ở giữa của con.
"Dạ." Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, bên trong để một ít đồ vật lẫn lộn, càng không có chỗ đặt chân. Tiểu Miêu ngồi ở trên giường, liếc một cái là có thể nhìn hết toàn bộ gian phòng.
Nàng cảm thấy căn phòng này thật lạ lẫm.
Không phải bởi vì đã dời đi quá lâu, là một loại lạ lẫm không chào đón mình.
Tiểu Miêu xoa xoa bụng, nằm xuống. Cơm không đủ ăn cũng không có gì, nàng vẫn có thể lớn lên, thế nhưng cha mẹ không còn để tâm đến nàng, điều này làm cho nàng khó chịu lại úy khuất.
Bụng kêu rột rột vài cái, Tiểu Miêu suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu nằm sắp sẽ không cảm thấy đói bụng, nghiêng người lại cảm thấy có thứ gì cấn ở bụng, cũng may thịt nhiều, không đau. Nàng dùng sức cong eo lên, đem vật kia móc ra, đưa ra trước vừa nhìn –
Ồ!
Tiểu Miêu thoáng cái ngồi dậy.
Là một nén bạc lớn!
Tiểu Miêu vui rạo rực mà đem nén bạc lớn lật qua lật lại nghiên cứu. Nhất định là Tiết tỷ tỷ thừa dịp nàng không chú ý đã bỏ vào! Có thứ này trong nhà có thể qua ngày lành rồi! Tiểu Miêu phát ra tiếng cười hì hì, hôn một cái lên đít nén bạc, cẩn thận bỏ vào trong ngực, tuột xuống giường mang giày, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng cha mẹ.
"Qua con trăng này đi, Tiểu Miêu vừa mới trở về."
Nghe thấy giọng phụ thân, ma xui quỷ khiến, Tiểu Miêu không có gõ cửa, đứng bên ngoài cửa.
Mẫu thân nói: "Dù sao cũng phải tìm trước một người trong sạch. Nhà thợ rèn năm đó đến hỏi đâu? Sau đó nói thế nào?"
Phụ thân giận dữ nói: "Năm trước đã lấy một nữ hài trong thôn. Thật sự là đáng tiếc, cái hộ kia điều kiện thật tốt, ta đều đã hứa mang Tiểu Miêu đi nhìn xem, chỉ cần chọn trúng, người ta liền đưa tiền, ai ngờ mỡ đến miệng Tiểu Miêu lại bị bắt cóc đi rồi."
"Đúng vậy." Phụ nhân tiếc nuối nói: "Bảy tuổi có chút lớn, chỉ sợ là khó tìm, còn bị bắt cóc nữa, sợ là đối với thanh danh cũng có ảnh hưởng."
Phụ thân phụ họa nói: "Tìm con dâu nuôi từ bé vốn chính là muốn tìm cái sạch sẽ, biết gia giáo."
"Vậy làm sao bây giờ? Con trai càng ngày càng... lớn, nếu chúng ta nuôi hai đứa bé, hai đứa đều phải chịu khổ."
Trong phòng trầm mặc một hồi.
"Qua mấy ngày, ta lại lên trấn hỏi một chút." Giọng phụ thân có chút trầm trọng, dừng một chút, như là muốn thuyết phục ai, lại nói: "Con gái luôn phải gả ra ngoài."
Phụ nhân khuyên nhủ: "Ông xem Tiểu Miêu ở bên ngoài lưu lạc mấy năm cũng có thể nuôi được mập trắng như vậy, là đứa bé có phúc duyên, đưa đến nhà người khác nhất định sẽ sống tốt hơn ở nhà chúng ta. Ông nói có đúng hay không?"
"Ai." Phụ thân xem như đồng ý.
"Con trai ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ đi."
"Ai, con trai ta lớn nhất." Phụ nhân thấp giọng cười, còn hôn một cái lên mặt con trai.
Vài tiếng xào xạc vang lên, sau đó trở về yên tĩnh.
Cuối mùa xuân buổi tối còn hơi mát, Tiểu Miêu vẫn không nhúc nhích mà đứng đấy, thời gian dần qua tay chân lạnh như băng.
Nàng không nói tiếng nào mà trở lại ổ nhỏ của mình, bò lên trên tấm ván gỗ, co thành một đoàn. Bụng đói đã có chút phát đau, nàng nắm chặt nén bạc, con mắt hình cầu trừng to mới không để nước mắt chảy ra. Trước mắt phảng phất có gợn nước đang rung động, rất hư ảo, rất đẹp.
Tiểu Miêu thức dậy rất sớm. Trời vẫn còn tối, nàng đã mở mắt ra.
Không nhớ rõ là lúc nào thϊếp đi, nhưng Tiểu Miêu nhớ rõ, mãi cho đến khi ngủ nàng vẫn không có khóc. Nàng không oán, chẳng qua là cha mẹ không có biện pháp, trong cái nhà này chỉ có chỗ cho một đứa con.
Chỉ có điều vị trí đó không phải là nàng.
Trong bóng đêm nàng nhớ đến những lời kia của cha mẹ, nghĩ đến gia cảnh nghèo túng, cũng nghĩ đến mình và tương lai. Trong lúc bất tri bất giác, ánh rạng đông đã bò lên chân trời.
Tiểu Miêu nghe được tiếng đệ đệ khóc, tiếng mẫu thân nhẹ giọng dỗ dành, cha bị đánh thức, cười trêu chọc đệ đệ. Tiểu Miêu thầm nghĩ, nàng tuyệt không hối hận trở về, có thể gặp lại cha mẹ, còn gặp được đệ đệ, thật sự là may mắn.
Gương mặt thịt núc ních của nàng lộ ra một nụ cười, rời giường súc miệng, trước lúc phụ thân muốn ra ngoài làm việc gọi hắn lại.
"Phụ thân, mẫu thân, con có việc muốn nói."
Phụ nhân nghe vậy, cũng ôm con trai ra.
Tiểu Miêu dùng hai tay cầm nén bạc lớn, đoan đoan chánh chánh mà đặt trên cái bàn rách nát, nói: "Con gái luôn phải gả ra ngoài đấy, nhưng con không muốn đến nhà ai làm con dâu nuôi từ bé, con muốn đến nhà tỷ tỷ tốt bụng là việc. Đây là tỷ tỷ tốt bụng cho con, xem như tiền các nàng mua con."
Phụ thân và mẫu thân nhìn thấy nén bạc kia mà giật mình, nghe xong lời này trên mặt lại vô cùng xấu hổ. Bọn họ cảm thấy những lời kia không có nói sai, thế nhưng bị Tiểu Miêu nói trắng ra như vậy, thật giống như bọn họ đã sai rồi.
Phụ thân vội nói: "Đã có số tiền này, con cũng không cần phải đi! Cái này đủ người một nhà chúng ta sống tốt rồi."
Tiểu Miêu lắc đầu, không trả lời hắn, nói: "Sau này phải chăm sóc tốt đệ đệ, đừng cho bị..."
"Ai!" Phụ nhân vội vàng cắt ngang, nhíu mày niệm hai câu đồng ngôn vô kỵ.
Tiểu Miêu khẽ giật mình, mắt nhìn đệ đệ trong ngực mẫu thân, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân, con đi rồi, sau này không trở lại."
"Nói cái gì đâu?" Phụ thân bất mãn nói: "Người một nhà ở cùng nhau không phải tốt hơn sao?"
Tiểu Miêu hỏi: "Nếu như số tiền này là để mua con dùng, con không đi, phải trả tiền lại, phụ thân người còn có thể không cho con đi sao? Coi như là con đi làm con dâu nuôi từ bé, cũng không đổi được nhiều tiền như vậy."
Phụ thân ngẩn người, muốn nổi giận, nhưng lại không duyên cớ cảm thấy ở trước mặt đứa con gái này nhỏ bé lại.
Phụ nhân cũng không nói lời nào.
Tiểu Miêu quỳ xuống đất khấu đầu, đứng dậy dời đi, một bước cũng không ngừng, xem như không hề lưu luyến. Trống trơn một thân trở về, cũng trống trơn một thân ra đi.
"Đưa con đi đi!" Phụ thân vừa hô vừa chọc chọc chồng mình, phụ thân mới giật mình phản ứng lại, vừa muốn đuổi theo, đã thấy Tiểu Miêu đột nhiên chạy. Phụ thân tức giận, liền không đuổi theo, đem nén bạc kia cất vào trong phòng, lải nhải: "Con gái không thể giữ, đi ra ngoài có chút kiến thức liền hỗ nháo, đi đi! Đi đi! Đứa con hoang!"
Phụ nhân ngơ ngác nhìn theo thân ảnh Tiểu Miêu. Nó chạy quá nhanh, chớp mắt liền không thấy rồi. Phụ nhân thu hôi ánh mắt, lắc lắc con trai, lẩm bẩm nói: "Con trai nghe lời, con nghe lời nhất, sau này học tay nghề, cưới vợ, cho cha mẹ dưỡng lão. Con trai nghe lời..."
Tiểu Miêu dựa vào một chút sức lực vọt tới cửa thôn, chân béo chạy bất động, hồng hộc mà đi, chợt nghe có người gọi nó.
Tiểu Hổ hỏi: "Tiểu Miêu, ngươi đi đâu đó? Đến chơi bùn với ta đi?"
Tiểu Miêu nói: "Ta phải đi rồi... sau này sẽ không trở lại nữa... ngươi tìm người khác đi. Ngươi có biết làm thế nào lên trên trấn không?"
"A" Tiểu Hổ hơi thất vọng, nói: "Hôm nay cha ta đi lên trấn mua đồ, vừa đi, ừ, chính là cái xe kéo tấm ván gỗ phía trước đấy."
Tiểu Miêu theo ngón tay hắn nhìn qua, nhất thời mừng rõ: "Cảm ơn ngươi Tiểu Hổ!"
Nói xong nhanh chân bỏ chạy, cũng không biết khí lực ở đâu ra, rõ ràng bụng đói đến sắp khô rồi. Cách gần một chút, Tiểu Miêu hô lớn một tiếng Tiểu Hổ, cha Tiểu Hổ liền dừng lại, quay đầu nhìn qua. Tiểu Miêu cực nhanh mà bắt kịp, thoáng một phát nhảy lên tấm ván gỗ, nói vài lời khách khí với cha Tiểu Hổ, liền không cần tốn sức mà được đưa lên thị trấn.
Tiểu Miêu nghĩ thầm, đây là ông trời cũng muốn nàng đến tìm Trang tỷ tỷ cùng Tiết tỷ tỷ nương tựa nha!
Cha Tiểu Hổ rất thích ý trên đường có người cùng trò chuyện, bởi vậy không ngại đi xa một chút, trực tiếp đưa nó đến khách điếm lớn nhất thị trấn.
Lúc này Tiểu Miêu mới cảm thấy bất an, vạn nhất các nàng đã đi rồi thì sao? Nó tranh thủ thời gian lắc lắc đầu không cho mình suy nghĩ lung tung, chạy đi vào.
"Chưởng quầy bá bá, xin hỏi có hai vị đặc biệt đặc biệt đặc biệt xinh đẹp tỷ tỷ ở chỗ này không?"
Chưởng quầy thoáng một phát liền vui vẻ, thấy là một đứa bé nhà giàu, liền nói: "Có! Con đi lên lầu ba quẹo phải, gian phòng ở trong cùng, các nàng ngụ ở chỗ đó."
"Cảm ơn chưởng quầy bá bá!" Tiểu Miêu híp mắt cười, lập tức đằng đằng đằng chạy lên thang lầu, kết quả mới đến lầu hai liền đi không nổi rồi. Dù sao người vẫn còn ở đây nó an tâm, liền như vậy chậm rãi từ từ bò từng chút lên, một bên bò một bên thở hồng hộc: "Hộc! Hô hộc...! Hô! Hộc.."
"Ôi, nhìn xem heo con nhà ai này?"
Nghe được tiếng trêu quen thuộc, Tiểu Miêu ngẩng đầu, nhếch môi cười, nước mắt liền tuôn ra.
Tiết Tử Linh cuống quít ôm Tiểu Miêu, liên tiếp hỏi: "Làm sao vậy? Khóc cái gì? Gặp chuyện phiền phức? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Miêu "ngao" một tiếng ghìm chặt cổ nàng, mừng mừng tủi tủi mà gào khóc lên. Nước mắt nước miếng tung bay, cọ lên khắp người Tiết Tử Linh. Lúc này Tiết Tử Linh cũng không có tâm tư chú ý những chuyện này, vừa vỗ vừa hống ôm Tiểu Miêu trở về phòng.
Trang Trừng giật mình nhìn về phía Tiết Tử Linh. Tiết Tử Linh lắc đầu tỏ vẻ không biết nguyên nhân. Vì vậy hai người đều không biết làm sao, chỉ chờ nào đó Miêu tự mình thổ lộ.
"Ô ô... oa... nấc! Oa a... nấc!" Đây là đói bụng đến nấc cục rồi.
Tiểu Miêu rốt cuộc chịu buông cái cổ đáng thương bị siết đến hồng hào của Tiết Tử Linh, hít mũi một cái, nhưng mà nước mũi chảy quá nhiều, hít không về được, đành phải dùng miệng hô hấp, thì thầm nói: "Ta... nấc! Muốn chết đói..."
Ăn no nê, Tiểu Miêu dùng nước trà súc miệng, nằm ngửa ở trên giường lớn, mãn nguyện mà nheo mắt lại.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cha mẹ ta lại sinh ta một đệ đệ, không muốn nuôi dưỡng ta."
"Cho nên ngươi không về nhà nữa?" Sắc mặt Tiết Tử Linh sáng rực. Quả thật nếu không phải Tiểu Miêu cố chấp muốn về nhà, nàng thật ra là muốn lưu Tiểu Miêu lại đấy.
"Đó là nhà trước kia, sau này cũng không phải rồi. Ta có thể đến nhà các ngươi làm thϊếp công không? Ta sẽ làm việc rất chăm chỉ. Nha!" Tiểu Miêu la lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy: "Các ngươi ở cùng một chỗ sao? Ta không muốn cùng hai người các ngươi tách ra, hai người cũng không được."
Tiết Tử Linh lập tức nói: "Ở cùng chỗ."
"Vậy là tốt rồi! Ta đây có thể đến nhà các ngươi làm thϊếp công sao?"
Tiết Tử Linh há miệng muốn đáp, bị Trang Trừng nhanh chóng chặn đứng: "Muội chạy ra đây tìm bọn tỷ, cha mẹ muội có biết không?"
Tiểu Miêu liên tục gật đầu: "Biết rõ, bọn họ đều đồng ý."
Trang Trừng lần nữa xác nhận nói: "Muội quyết định thoát ly gia đình, không trở về nữa sao?"
Tiểu Miêu trịnh trọng hồi đáp: "Vâng."
Tiết Tử Linh đắc ý, dùng mũi chân đá Tiểu Miêu: "Làm thϊếp công? Không có chí khí."
Tiểu Miêu mờ mịt nói: "Ta không văn cũng không võ, còn có thể làm gì?"
"Sẽ không học a." Tiết Tử Linh nói: "Tuy là ngươi thiên tư không cao, có chúng ta ở đây, còn sợ học võ không thành?"
"Thật sự?" Tiểu Miêu tỏa sáng hai mắt. Nó luôn cảm thấy mình cách giang hồ quá xa, cho nên không bao giờ nghĩ tới có một ngày bản thân có thể học võ công! Võ công...! Một chưởng có thể chém đứt cây!
Tiết Tử Linh quay đầu xin chỉ thị: "Trang Trang?"
Trang Trừng khó hiểu: "Nàng vì sao không tự mình thu?"
"Ta thu? Dạy nó cái này." Tiết Tử Linh tay nhoáng một cái, trong lòng bàn tay có thêm một chiếc khuyên tai – là của Trang Trừng.
"Hay vẫn là cái này?" Tiết Tử Linh khẽ động, trên tay treo một sợi đai lưng – vẫn là của Trang Trừng.
Trang Trừng lập tức đoạt lại đai lưng, đi ra sau tấm bình phong buộc lại.
Tiết Tử Linh đợi nàng đi ra, giúp nàng đeo khuyên tai lên.
Trang Trừng hỏi: "Tiểu Miêu, muội có nguyện ý làm đồ đệ của tỷ không?"
Tiểu Miêu quả thực muốn chóng mặt ngất, lâng lâng không nghĩ được gì rồi, liên tục gật đầu: "Nguyện ý nguyện ý!"
Trang Trừng: "Tốt, kể từ hôm nat, Trang Trừng ta, thu... tên đầy đủ của muội là gì?"
Tiểu Miêu ngây người: "Quên hỏi rồi."
Trang Trừng: "Họ thì sao?"
"... Không biết."
Tiết Tử Linh: "Vậy ngươi muốn họ gì?"
Tiểu Miêu mờ mịt: "Cái này có thể tự mình chọn sao?"
Trang Trừng nói: "Nếu như muội nguyện ý, có thể theo họn của bọn tỷ."
Tiểu Miêu nhìn về phía Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh nói: "Ta sau này cũng là họ Trang đấy."
Trong lòng Trang Trừng vui vẻ, hai mắt lấp lánh ý cười, nhìn Tiểu Miêu nói: "Vậy liền họ Trang đi. Nếu như đã nghe bọn tỷ, vậy tên của muội cũng để bọn tỷ lấy, được không nào?"
"Tốt!" Tiểu Miêu chờ mong gật đầu.
"Cái này để ta tới." Tiết Tử Linh hào hứng bừng bừng, chớp mắt, đã có chủ ý: "Liền kêu, Trang Miêu."
Trang Trừng hỏi: "Là tuyệt không thể tả sao?"
"Không, là con mèo con meo meo gọi Miêu." Tiết Tử Linh không chút chột dạ giải thích.
Trang Trừng: "..."
Tiểu Miêu: "..."
Tiết Tử Linh: "Quyết định vậy đi. Bái sư a."
Tiểu Miêu nhỏ giọng hỏi: "Có thể để Trang tỷ tỷ giúp ta lấy sao?"
"Như thế nào?" Tiết Tử Linh giật giật lông mày: "Ngươi không thích?"
Tiểu Miêu không khỏi nuốt nước miếng, khuất phục dưới uy quyền: "Không chê..."
Chính chủ đều không chê, Trang Trừng cũng không có ý kiến, nói: "Kể từ hôm nay, Trang Trừng ta, thu Trang Miêu làm đồ đệ."
Tiết Tử Linh: "Trang Miêu, kính trà."
Tiểu Miêu, cũng chính là vừa xuất hiện Trang Miêu, nhanh nhẹn mà châm trà kính cho Trang Trừng, cúi người làm lễ, cung kính hô: "Sư phụ."
Trang Trừng nhận lấy nhấp một miếng, buổi lễ bái sư đơn sơ này xem như đã thành.
Trang Miêu hỏi Tiết Tử Linh: "Ta phải gọi ngươi là gì?"
Tiết Tử Linh đương nhiên nói: "Gọi sư mẫu nha."
"A?" Trang Miêu không quá hiểu rõ.
Tiết Tử Linh vòng lấy Trang Trừng, ôm nàng cười nói: "Đồ đệ ngốc, ta và sư phụ ngươi là người một nhà, ngươi không gọi ta sư mẫu vậy gọi là gì?"
Trang Miêu vẫn là không hiểu, bất quá nghe lời của các nàng nhất định không sai, ngoan ngoãn hô: "Sư mẫu!"
"Ai!" Tiết Tử Linh lên tiếng, hôn lên môi Trang Trừng.
- -----
Tiểu kịch trường:
Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi [Phú nhị đại Tiểu Tiết] cùng [Quan nhị đại Trang Trang] hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ ban thưởng: một con sủng vật Tiểu Miêu.
Kỹ năng sủng vật: bán manh, xù lông.
Phó bản phụ: ViênChúc kết hôn (≧v≦)~